Wednesday, December 25, 2019

TRẬN CHIẾN CĂN CỨ HỎA LỰC SỐ 5


Rời trường mẹ tôi về Tân Cảnh,
Trung đoàn 42 doanh trấn Tam Biên.
Ngày và đêm săn giặc triền miên,
Chiến thắng Charlie 5, rạng danh đời quân ngủ.
Nguyễn-Văn Đây K2 30/6/1971


(Trận chiến nầy có nhiều ngưới đã viết, thật ra chỉ là phiến diện, những ngày rảnh rổi, tôi nhớ lại, vì chính tôi nằm trong đơn vị chủ lực tử thủ trong trận chiến đó và đã Chiến thắng vẽ vang, hôm nay tôi xin ghi lại ….)

Từ ngày ra trường, số mạng đưa đẩy thế nào mà hai thằng cùng học một trường, một lớp từ trung học Phan Thanh Giản Cần Thơ rồi cùng tốt nghiệp k2 ĐH/CTCT/ĐL ra đến tận Trung Đoàn 42/BB căn cứ tại Dakto Tân Cảnh. Tôi về làm ĐĐP/ĐĐ3/TĐ/2/BB còn Nguyễn Duy Triễn về TĐ 4 đang trấn giử căn cứ Hỏa Lực 6 đồi 1001. Trung Đoàn 42BB cách đây vài năm còn là một đơn vị biệt lập thuộc Biệt Khu 24 trấn giử vùng ba biên giới Việt Miên Lào. Đơn vị đã ngăn chặn, và tiêu diệt nhiều bộ đội cộng sản Bắc Việt xâm nhập, tịch thâu nhiều võ khí đạn dược cộng quân tiếp tế cho tai sai mục đích cướp bóc miền Nam

Nhận thấy tầm quan trọng của địa danh nầy, một trung đoàn bộ binh không thể đương cự với nhiều sư đoàn Việt cộng luôn lăm le rình mò ẩn nấp từ rừng già phía bên kia biên giới Miên-Lào muốn nuốt chửng trung đoàn 42BB, một trung đoàn gan dạ luôn luôn bẻ gãy mọi mưu toan xâm lược bành trướng của loài quỷ đỏ Bắc Việt. Để củng cố phòng ngự, yểm trợ và tấn công tiêu diệt đồng thời tạo thêm sự thuận lợi trong các cuộc hành quân càng ngày càng gia tăng tốc độ khốc liệt, năm 1969 Bộ Tổng Tham Mưu sáp nhập trung đoàn 42BB vào Sư Đoàn 22BB đã có sẳn ba trung đoàn 41BB ở Phù Cát, TR/Đ 40BB ờ Bồng Sơn, và TR/Đ 47BB Hảm Rồng Pleiku thuộc vùng đồng bằng áp lực tương đối nhẹ thở hơn vùng Ba Biên Giới


Căn Cứ Hỏa Lực số 5 (FSB 5)
Ngày 30/3/1971, Triễn được trực thăng tiếp tế bốc đi căn cứ hỏa lực số 6, căn cứ tọa lạc trên đối 1001, cách Bộ chỉ huy trung đoàn độ chừng 10 phút theo đường chim bay, chếch về hướng bắc, căn cứ hỏa lực nầy còn được gọi là Charlie 6, họp cùng căn cứ hỏa-lực 5 (Charlie 5), độ cao 1338, bộ chỉ huy Trung đoàn 42BB tại Tân-Cảnh có đầy-đủ hỏa lực mạnh, bắn yểm-trợ toàn-vùng ba biên giới, ngoài ra còn chi khu Dakto, Phi trường Phượng-Hoàng tiếp-tế nhiên-liệu cho trực thăng và tiền-đồn biên phòng Ben-Het, tại đây có một tiểu đoàn Biệt Động Quân biên phòng. Khóa 2 có thiếu-úy George Thời (Ngô Thuận Thời) đồn trú tại đó.
Sáng ngày 31/3/71 tôi lên ban Tài chánh trung đoàn mượn trước ba ngàn, thì bất-ngờ gặp lại Đ/u Sáu, là người đã từng làm việc tại Cần Thơ khi còn chuẩn úy mới ra trường, tôi biết anh ta nhưng có lẽ anh ta không biết tôi, tôi biết anh ta vì anh ta hay chạy cái velo -solex tới cua mấy cô nữ-sinh, ngày xưa “cua” gái kiểu nầy rất thịnh hành, ở tỉnh lẻ đất hẹp mà loại xe nầy lúc bấy giờ thuộc dạng thời thượng, con nhà khá giả lắm mới có được, và vì thế anh ta mới cưới được một cô nử-sinh thuộc dạng đẹp tại quê tôi và cũng chính tại nơi nầy, sắc-đẹp của người phụ nữ đó đã làm cho ông đại-úy nầy cười ra nước mắt.
Sau khi được ứng lương, tôi vội-vã xin trung-úy Đắt DDT/DD3 theo xe công tác trở lại thị-xã Kontum để chuộc lại hai cái nhẩn Mãn-khóa của tôi, vì tôi và Triển đã cầm tại Tiệm cầm-đồ hôm kia, khi hai thằng vừa chân ướt, chân ráo tới đây lần đầu tiên trong cuộc đời chinh chiến. Cô bé chủ tiệm cầm đồ gặp lại tôi rất là ngạc nhiên, vì cô nghĩ rằng chúng tôi không bao giờ trở lại, các tiệm cầm đồ không khi nào cầm nhẩn vàng của chúng tôi, có lẽ vì nể tình và chúng tôi thuyết-phục mãi cô mới cả gan cầm đại cho chúng tôi, mặc dù gia-đình không cho phép. Và cũng một lý do đơn giả, cô e sợ rằng chúng-tôi không bao giờ trở-lại? và điều đó có vẻ đúng, sau lần đó hiếm khi tôi có cơ-hội ghé về Kontum.
Mới đó mà đã chiều tối, sau khi cơm nước xong, trung-úy Đắt cho lệnh mời tất cả các trung đội trưởng tập họp, ban bố tình trạng căng thẳng, theo tin tình báo có khả năng địch sẽ đánh lớn, yêu cầu các trung-đội nên chuẩn-bị thật kỹ-lưỡng súng ống và đạn dược, các sỹ-quan, hạ sỹ quan đều phải luôn kiểm-soát chặt chẽ các binh sỹ thuộc cấp, đêm đốc canh các vọng gác không dược lơ là chểnh mảng vì địch có thể tấn công bất cứ lúc nào, xong đâu đấy ông cho mời mọi người uống cà phê, để các anh em còn tâm-sự và cũng để hiểu rõ nhau hơn.
Trung úy Đắt lần lượt cho tôi biết ch/u Cự, trung đội trưởng tr/đ 1, ch/u Nhi, Trung-đội 2, ch/u Hằng, Tr/d 3, ch/u Tuân, Tr/d 4, Trung-sĩ nhứt Thân, thường vụ Đại đội, trung sĩ nhứt Giá và nhiều hạ sĩ quan tiếp-liệu khác. Riêng tôi làm Đại dội Phó kiêm trung đội súng nặng ĐĐ 3/22/42BB và kể từ đêm hôm đó, từng loạt đạn hỏa tiễn 122 ly rót vào bộ chỉ huy trung-đoàn liên-tục, nhưng không hề hấn gì, binh sĩ nơi đây quá quen thuộc của từng loạt đạn của dịch bắn vào, tiếng depart nào của 122 ly, của 82ly hoặc 130 ly khoảng cách của trái đạn đầu tiên và các loạt đạn sau để đề phòng địch tấn-công tiếp theo, hầu tránh thiệt-hại, phòng thủ vững chắc.
Đêm hôm đó VC tấn-công căn cứ hỏa-lực số 6. Nguyễn duy Triển, K2, là người đầu tiên tham dự trận đánh lớn cấp Sư-doàn và tôi là người thứ hai được tham dự trận chiến nầy, khi VC không thể nào chọc thủng tuyến phòng thủ của căn cứ hỏa lực số 6, mặc dù đã tung hơn một sư-đoàn, gồm một trung đoàn bao vây và tấn công căn cứ, hai trung đoàn chận đánh viện, một tiểu-đoàn phòng không, mọt tiểu đoàn pháo và một tiểu đoán đặc công. Như trên đã viết, căn cứ hỏa lực 6 còn được gọi là Charlie 6 được phòng thủ bởi tiểu đoàn 4/42/22BB, do thiếu tá Nguyễn văn Danh K19/VB làm tiểu đoàn trưởng, hai khẩu 105ly, hai 81ly, đại-bác không giựt 57ly, chống chiến-xa 72ly và một phi đạo ngắn cho trực thăng Chinook tải vỏ-khí nặng, tiếp tế. Sau ba ngay đánh phá với đủ loại chiến cụ, VC bất ngờ tung tiểu-đoàn đặc công tấn công thẳng vào bản doanh hành quân trung-đoàn 42BB tại thị xã Tân-Cảnh.
Căn-cứ Tân-cảnh khá lớn, được phòng-thủ bởi tiểu- đoàn 2/42/22BB, một tiều đoàn pháo binh, một chi đội thiết vận xa, một đại đội trinh-sát, một dại đọi công vụ, một đại đội Lao công đào-binh cùng một tiểu đoàn pháo 175ly của Mỹ bắn yễm-trợ các tiền-đồn xa. Lợi dụng đêm tối và sương mù dày đặt ban đêm, các toán đặc công tiến sát vào hàng kẽm gai cuối cùng, nơi vọng gác 7, trói và bịt miệng hai lính gác, tiến lần theo trục giao thông hào về phía ban chỉ huy trung đoàn thì bị phát hiện.
Trung tá Lại văn Khuy, trung- đoàn trưởng kịp thời điều-động đại-đội trinh sát phản công, dẩy lui và tiêu-diệt hoàn toàn đơn vị tiền-phương của địch. Về cánh phía nam các vọng 1, 2, 3, 4, 5, 6 do đại-dội 3/2/42BB trấn giữ, binh-sĩ đã nổ sung kịp thời khóa miệng hoàn-toàn toán đặc công tiền sát của VC, làm chủ tình hình cho đến lúc trời mờ sáng, địch bắt đầu rút lui, tôi được lệnh điều dộng hai trung đội truy kích, bắt sống 4 tên, hầu hết dều bị thương, tịch thu 2AK 47, 2B40, B41, 20kg TNT được quấn chặt như những đòn bánh-tét dùng để giựt sập vọng-gác và phá kẽm gai, 2 K54 của hai tên chỉ huy 2 toán bị bắn chết tại chỗ, tôi giữ một khẩu làm kỷ niệm, một khẩu báo cáo, sau nầy đổi lại cho tr/uy Tom ở tiểu đoàn pháo 175 ly Mỹ, được 10 thùng bia ham, một radio cassette thêm 50 đô mồi.
Vì áp lực địch càng ngày càng gia tăng, cường độ pháo liên tục hầu tràn ngập căn cứ hỏa-lực 6, Quân-đoàn 2 xin bộ Tổng tham mưu tăng viện Lữ-Đoàn 2 dù, với các tiểu-đoàn 1, 5, 6 cộng thêm một tiểu đoàn pháo binh 105ly với ba pháo đội, hợp cùng 4 pháo đội 105ly, một pháo đội 155ly của SĐ22BB, cộng thêm 60 trực thăng đủ loại, hàng trăm phi vu oanh kích và sau 12 ngày tử chiến, quân VC hoàn toàn bị tiêu diệt, một nửa bị bắt và chết tai trận, một nửa tháo chạy qua bên kia biên giới. Chiến thắng nầy đã mở đầu một kỷ nguyên mới, làm rạng danh trung đoàn 42BB và đã dược tuyên dương trước QUÂN ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HÒA. Nguyễn Duy Triển được Anh-dũng Bội-tinh ngôi sao Vàng, tôi thì được cái Bạc.
Và hơn một tháng sau, để trả thu, cộng quân lại tung gần hai sư đoàn tấn công vào căn-cứ hỏa-lực số 5 đồi 1338, lúc bấy giờ do tiểu-đoàn 2/42/22BB trấn giữ. Ngày 20/5/1971 như còn hằn in trong trí tôi. Trực thăng vừa tiếp-tế xong, đúng vào ngày lãnh lương, thức ăn, cà-phê trà bánh đầy-đủ, cả đơn vị hầu như còn thức, binh-sĩ thuộc cấp thỉnh-thoảng giải trí bằng vài ván bài nho-nhỏ như tiến-lên, hoặc binh lai-rai chút ít, không được quyền sát-phạt, vì trong ngày phát lương ai có gia đình đều phải gởi tiền về khu gia-binh, nếu còn độc thân cũng phải đóng tiền cho hậu cứ mua nhu yếu phẩm, tiếp tế đồ dùng cá nhơn. Việt cộng chọn ngay đêm hôm đó, vào lúc 3 giờ sang bắt đầu khai hỏa. Từng loạt đạn B40, B41, AK đua nhau cắt xé hang rào, từng loạt tiếng hô xung-phong bị cắt quảng bởi hàng loạt lựu đạn ném tay chính-xác của các chiến sĩ ta dưới giao thông hào, đã bẻ gãy hàng loạt xung phong của giặc. Hạ-sỹ nhứt Khanh phụ trách ổ sung cối 61ly của đại đội, nhờ tôi giúp mở hộp đạn, rút hết thuốc bồi chung quanh đuôi trái đạn, bắn vòng cầu 50m. Các loại sung cộng đồng hạn chế xử-dụng, tránh không cho địch phát hiện vị-trí. Địch hoàn-toàn bị động nằm tại chỗ chờ chết, vì tiếng MK2 đều đặn cả một kho dự trữ trong những lần chạm trán trước, căn-cứ nầy Mỹ mới bàn giao lại cho Quân lực Việt Nam Cộng-Hòa với một kho đạn dược đầy ắp nguyên vẹn.
Từng loạt đạn pháo trên các điểm dự-phòng bắn xối xã trên đầu địch đã kềm chế bớt các cuộc tấn công biển người mà địch thường áp-dụng uy hiếp các tiền đồn, đã không còn hiệu lực, những trái hỏa-châu bắt đầu soi rọi bầu trời lộ dần cảnh chiến trường khét lẹt múi thuốc súng, những tiếng thét rên rỉ hải-hùng trong đêm, cùng tiếng xung phong trong tuyệt vọng cua kẻ thu, làm vững tin hơn trong lòng người chiến-sĩ chiến đấu bảo vệ chủ nghĩa tự do, một chiến trường địch đã chọn và đã sắp-xếp, để dàn trận địa chiến, thử lửa cấp Sư-đoàn với quân lực ta, VC đã thất bại hoàn-toàn, nhưng rất tiếc một năm sau chúng ta đã bõ ngõ mật trận nầy cho giặc Trung đoàn 42/22BB, hãnh-diện là một trong những trung đoàn chủ lực thiện chiến vào bực nhứt Quân-lực Việt-Nam Cộng-Hòa, giữ vững miền đất nầy suốt từ Hiệp Định Geneve chia cắt Đất Nước 1954, đã bị bỏ rơi mở ngõ cho Cộng-Sản bắt đầu nhiều cuộc đánh pha, sau đó chia cắt Quân Lực chúng ta ra nhiều mảnh vụn, dẫn tới sự tan rã mau chóng sau nầy.
Những tia nắng ban mai bắt đầu le-lói trên nến trời ửng hồng, từng hàng kẽm gai bị xé toạt, xác dịch nằm vắt vẽo đu đưa theo từng cơn gió nhẹ buổi sang sớm, thế trận địch hoàn toàn tan rã, từng loạt đạn thẳng thi nhau xả vào những bụi rậm nơi có thể còn sức đề kháng của giặc. VC bao giờ cũng rất là ngoan cố, các điều nầy tôi đã học được nơi các thuộc cấp của tôi, những người đã từng trải chiến đấu bảo vệ vùng đất nầy một cách hiệu quả nhứt, những Trung sĩ nhứt Thân, Trung sĩ nhứt Giá, những chiến sỹ can trường và gan dạ nhiều kinh nghiệm chiến đấu, dùng toàn lựu đạn khống chế giặc ngay từ những phút giây đầu của cuộc chiến, từng loạt MK2, rồi từng loạt MK2 đã bẻ gảy hết đợt xung-phong nầy đến đợt xung phong khác. Tiếng nổ không nơi xuất-xứ khiến địch hoàn toàn bỡ-ngỡ và không phát-hiện được chủ lực của ta phát xuất từ đâu, để mà triệt hạ và đành chịu mọt thất-bại nặng-nề.Mặt trời nhô lên cao cũng là cuộc chiến đã tàn, Việt cộng đã chọn nơi đóng quân của Đại đội 3 nằm chận ngay cổng hông, có một yên ngựa nối liền tiền đồn 2 với một trung đội của Đại-đội 2 tăng phái, để mà khoét điểm tấn- công vào phía hông Tiểu- Đoàn địch chắc đã lập sa-bàn tập trận nhiều lần và với quân số áp đảo, địch tưởng rằng sẽ đè bẹp dễ-dàng lực lượng trú phòng, nhưng hoàn-toàn bất-ngờ về sự chống trả mãnh-liệt và hiệu-quả của quân phòng ngự.
Theo lệnh thượng cấp, tôi điều động trung đội chỉ huy ra lục soát chiến trường, sau khi bắt loa kêu gọi đầu hàng của các địch quân còn sống sót. Từng tên một vứt súng ống, cởi hết quần áo nằm xấp tại chỗ, đứng lên từng người, chui ra khỏi kẻm gai, chúng được cho ăn no và băng bó cẩn thận trước khi đưa về hậu cứ thẩm vấn, hầu hết đều vị thành niên và hình như rất thích bị bắt thì phải. Chỉ có vài đứa còn tỏ ra ngoan cố mà thôi. Kết quả sơ-khởi, ta bắt sống 11 tên, 43 xác đếm được chung quanh rào và còn vô số xác khác chưa được kiểm chứng. Trực thăng tiếp tế bổ sung những gì khiếm-khuyết, từng toán binh- sĩ tu sửa lại các hàng dây kẽm phòng-ngự, các giao thông hào bị đạn địch phá sập, còn phải đào một hố lớn chôn tập thể xác các tử thi Việt-cộng. Thật là bất ngờ, chiến thắng quá vẻ-vang, cả một đống võ khí tịch thâu, chất đầy sân bay, đợi di-chuyển về hậu-cứ.
Tôi theo trung sĩ nhứt Thân, thường vụ đại-đội, lên sân trực thăng nhận tiếp-tế, đai-đội xin 4 thùng MK2, thứ nầy rất cần cho phòng thủ, địch hay tấn công về đêm mà MK2 lại trị được bịnh đó rất là hữu hiệu, và một trận đánh khó tin như là nói láo mà hoàn toàn thật, bên ta hoàn toàn VÔ SỰ
- Đây, vô uống ly cà phê.
- Đạt, tao mắc bận, lãnh tiếp liệu cho đại đội, chút nữa tao ghé.
- Mầy ghé lại chút đã, đêm rồi nó khoét lổ nơi mầy, mà không thể nào chọc thủng phòng tuyến, tụi mầy cừ quá. TH/U Đạt nói, cà-phê mới pha ngon lắm, vào đây, mau lên.
Tôi còn đang chần chừ chưa quyết-định, chợt T/s nhứt Thân chen vào. Thôi Th/u ở chơi chút, em lên nhận hàng rồi ông lên sau cũng được. Toi theo Đạt xuống hầm bệnh-xá, vì Đạt là Sĩ-quan Trợ-Y của Tiểu-đoàn, dân Sóc Trăng, bạn thân của tôi, hắn học năm thứ 3 Dược, động-viên vào ngành trợ -y, phụ tá có hai hạ sĩ quan và vài y-tá trực, th/uy Đạt về Tiểu Đoàn hơn một năm.
Đang trà nước thuốc-lá khoảng chừng 5 phút, chiếc Chinook vứa cất cánh mang theo tù binh và chiến lợi phẩm, chợt tiếng nổ ầm vang lên và tiếp theo hàng loạt tiếng ầm khác, vang vọng từ phi đạo, vài tiếng thét đau đớn của quân ta, có lẽ đã trúng đạn pháo, địch sau một đêm tấn công bất-ngờ không thành, địch chọn pháo khủng-bố hầu lung-lạc tinh- thần binh sĩ, mà thật vậy, suốt đêm chiến đấu dũng-cảm, đẩy lui nhiều đợt xung phong biển người của địch, hoàn toàn vô sự. Quân ta bắt đầu trả-giá cho sự lơ đểnh đầu tiên, loạt pháo đã gây cho ta môt tử-thương và hai bị thương, trong số hai bị thương có tr/s thường-vụ của tôi, nếu tôi không gặp Đạt uống cà phê hút thuốc thư-giản trong vòng 5 phút, không biết số phận tôi sẽ ra sao? Và bây giờ có ghi lại sự thật nầy không nữa?

Và từ đó không còn phút êm-đềm,
Giặc vây kín không còn gì để thở

Thất bại ban đầu đã làm chùn chân giặc cộng, yếu tố bất ngờ không tràn ngập được mục-tiêu như ý định của chúng, các mũi-dùi tấn-công bị bẻ gảy, địch dồn sang pháo hỏa-tập, canh bắn trực thăng tiếp-tế, khóa chặt đường lấy nước sinh-hoạt hằng ngày, binh-sĩ thiếu nước trầm-trọng vì đường dẫn xuống nguồn suối đã bị địch cắt đứt hoàn, trực thăng tiếp tế không thể nào đáp xuống phi-đạo. C47 bay từ trên cao thả dù tiếp-tế có khi rơi vào vùngVC kiểm soát, nhưng may mắn trời còn thương, đêm-đêm vài con mưa nhỏ lất-phất, binh sĩ căng poncho mỗi người hứng được khoãng vài nón sắt đựng trong ống đạn 105ly, cũng không đến nổi chết khát, tuy nhiên các loạt pháo của địch gây cho chúng ta nhiều tổn-thất hơn về nhân mạng, tinh-thần binh sĩ có phần bị giao-động, tuy-nhiên còn nước còn tát. Chiều ngày N+3, từ trên đỉnh núi Yankee, địch nả hàng loạt súng cối 82ly về phía ta, không gây thiệt hại đáng kể, nhưng đã để lại vài luồng khói trên nền trời lúc chúng vừa depart. Được lệnh phản pháo, tôi gọi hạ sĩ nhứt Khanh lại ụ 81ly xoay nòng về hướng Yankee và sau hai loạt đạn tài tình, anh hạ sĩ nhứt của tôi khóa họng ổ 82ly của địch, đợt thử-nghiệm nầy đã làm anh em vững dạ hơn với các chiến-sỹ gan-dạ và quả cãm của chúng ta, đã hò reo vang-dậy và mặc dù không biết số phận nghiệt-ngã sẽ tới đâu?
Rạng ngày N+4, từ trong đêm khuya tịch-mịch, những tiếng gầm thét vang lên của từng loạt đạn, tôi chụp vội ống liên-hợp nghe tiếng của trung úy Lê Văn Thọ, Đại Đội Trưởng.
- Lương-sơn, Anh Đài gọi!
- Lưong-sơn nghe, nói.
- Địch đang tràn ngập chỗ tôi, thẩm-quyền cho hạ nòng hai con gà cồ trực xạ thẳng về phía tôi, tôi phải ra lịnh cho các con tôi vòng ra ngoài rào vì không còn cách nào kiểm-soát được nữa. Xin thẩm-quyền ra lệnh nhanh lên, không còn kịp nữa rồi.
Đến đây ống liên-hợp chỉ còn tiếng sè sè, mặc cho tiếng của Thiếu-Tá Nghĩa gọi Anh-Đài trong tuyệt vọng, hai khẩu 105ly bắt đầu khạc ra những loạt đạn trực-xạ thẳng vào chính đứa con của mình, Thiếu-tá tiểu-đoàn trưởng đau lòng ra lệnh, khi tình-thế phải như vậy, và trong thâm-tâm ông, biết bao điều ray-rức. Pháo từ trung-đoàn nổ chụp trên không, hòa lẫn tiếng đạn-đạo thẳng, xé màn đêm, tiếng bê-ta phá hầm của Việt-công. Lần nầy Cộng quân điều nghiên kỹ hơn, đánh vào mặt Nam của căn cư, nơi đại-đội 1 trấn giữ và chúng đã tràn ngập mục-tiêu, ban chỉ-huy đã mất hẳn liên lạc vô tuyến, bây giờ chỉ biết đợi-chờ trời sáng và cầu nguyện.
Những ánh sáng phát ra từ lớp hỏa-châu soi rọi bãi chiến-trường thâm-u tanh mùi máu và thuốc sung, vài ánh chớp nhoáng lên hòa với tiếng đạn rền vang trong đêm khuya thanh-vắng nó rờn-rợn làm sao? Không thể nói lên đượ bằng lời. Tay tôi ghì chặt cò súng, mắt đăm đăm nhìn về phía tiền đồn đại đội 1 trấn giữ, mà cảm thấy nghèn nghẹn. Quân ta và địch đang quần-thảo dữ dội nơi đó....Trời vừa tờ-mờ, trong cảnh tranh tối, tranh sáng, khung cảnh tiền đồn DD1 thật là thê-lương ảm-đạm, hàng kẽm gai tung tóe, vài cụm khói còn bốc cao, không một bóng người, chẳng lẽ hy-sinh hết rồi sao?- Trung Úy mời Thiếu Úy lên họp.
Tôi vội vã theo hạ sĩ nhứt Thơm truyền tin vào hầm Đại Đội, gặp Trung-úy Đắt đang ngồi trên thùng đại liên, tay cầm ly cà phê.
- Đây, ngồi xuống uống ly cà-phê, hút điếu thuốc Pallmall cho ấm. Đại-đội nhận lệnh sang lục-soát chiến-trường, bắt liên lạc với thằng một, anh dẫn hai trung-đội đi trước, nhớ thật cẩn-thận, tỉ mỹ, lệnh binh sỹ ăn no, đề phòng bất-trắc, không còn hy vọng gì, cố gom các đứa con của thằng một, chiếm mục-tiêu xong, đợi lệnh. Tôi vội-vã mời chuẩn úy Nhi và Chuẩn Úy Hằng lên họp, bàn kế-hoạch tiến chiếm mục tiêu, chúng tôi sẽ di chuyển theo đội hình nấc thang, người sau bảo vệ người trước, từng bước thận trọng tiến về tiền đồn một, với quân số khoảng gần 100, vừa bị địch tràn ngập đêm qua.Đại đội một đóng độc lập như một tiền-đồn, án ngữ mặt trước của tiểu-đoàn, nối liền ban chỉ-huy tiểu đoàn bằng con đường phẳng lỳ khoảng 300 mét, từ bên nầy nhìn sang bên kia rất rõ và vì thế, mặc dù đã tràn ngập mục tiêu, nhưng VC không dám giữ, một phần vì hỏa lực căn cứ rất là hùng hậu, VC chỉ đánh để hù-dọa đơn vị trú-phòng, một mặt lấy lại uy-tín vì thiệt-hại quá nặng-nề trong trận-chiến đầu tiên.
Trung đội của Ch/uy Hằng, chiếm mục tiêu mà không gặp một sức đề kháng nào, Trung-đội của Ch/uy Nhi được lệnh bố trí lục soát chung quanh không chừa bỏ gốc cây bụi rậm nào. Tôi bắt đầu di chuyển đến hầm chỉ huy được báo cáo đã tìm được xác Tr/uy Thọ Đđ Trưởng, nằm úp mặt xuống đất, tôi định nhảy xuống nâng dậy nhưng hạ sĩ Thơm cản lại, coi chừng TH/úy, tụi nó có thể gài lựu đạn, chúng tôi phải xem-xét cẩn thận bọn Vc không từ bỏ một thủ đoạn đê hèn nào nếu có thể tàn-sát được chúng-tôi.
Kiểm điểm lại, chúng tôi hy sinh hơn một nửa đại-đội, binh sĩ tản lạc đã được gom về đầy đủ, đổi lại 29 xác địch đếm được, chưa kể số không đếm được, chứng tỏ anh em đã chiến-dấu rất là anh-dũng. Sau khi dọn-dẹp xong chiến-trường, chúng tôi triệt-hạ căn-cứ tiền-đồn nầy vì không đủ quân-số, tôi cho gài lại một số mìn tự động rồi rút ngay khi trời nhá-nhem tối.
Ngày N+6 và những ngày tiếp theo, VC nả đủ loại sung vào căn cứ, gây cho chúng tôi nhiều thiệt hại, tất cả mọi sanh-hoạt thường ngày bị gián-doạn liên-tục, chúng-tôi phải luôn luôn đề cao cảnh-giác khi nghe tiếng depart của từng loạt đạn VC, ban dêm VC không pháo vì sợ lộ.
Các vị trí súng cộng-đồng và mặc dù VC không còn quân-số tấn công, sau hai lần bất thành.Chúng-tôi cũng không lơ là canh gác cẩn-mật, chúng-tôi chỉ đủ nước cầm hơi cho nhu cầu tối thiểu, ăn và uống, mình mẩy bao ngày không tắm gội không biết có mùi gì? Ai cũng như thế.
Những xác đồng đội quấn poncho lâu ngày bốc rửa thật là ảm đạm, trực thăng không xuống được làm hoàn cảnh chúng tôi bi- đát hơn, sau cùng tiểu đoàn trưởng ra lệnh đem chôn tạm, vì không thể nào sống chung với dòi từ con người chui ra, đen và lông như con sâu rọm, bằng hai lóng ngón tay, bò lúc-nhúc, rồi có thể dịch bệnh tiêu-diệt cả đơn vị.
Một Con Người, khi chết là thế sao? Nếu ai đã từng sống qua những ngày đen tối nầy thì mới biết một ngày được sống trên cõi đời nầy thật là đáng được Trân-Quý.
Tất cả đồng đội đã được nằm yên dưới lòng đất lạnh, đã hiển-linh phù-hộ anh em chúng tôi. Một cơn mưa mềm đất mẹ để các bạn bè chiến-hữu còn đủ sức đào 53 ngôi mộ trong ngày, có nước tắm rủa giặt-giũ, ăn-uống và ngăn không cho Vẹm pháo ngày hôm đó, một ngày âm-u anh linh, nhưng an-bình cho chúng tôi còn sức chiến-đấu một cuộc-chiến dai-dẵng sống còn. Bọn VC đã bị cột chặt vào thân súng chỉ có thể bóp cò và gục ngã, một kẻ thù vô-thần man-rợ.
Những ngày tiếp theo và tiếp theo, sức ta đã mòn, mà địch cũng đã cạn kiệt, những diểm đóng quân lộ dần vị trí, VC không còn yếu tố bất-ngờ, các cánh quân bị viện-binh kèm chặt, VC bị dồn vào thế tử chiến với quân ta, khả năng tiếp tế cạn kiệt, và để tiêu diệt Bộ Tổng-Tham-Mưu tung Lữ Đoàn 1 Nhảy-Dù do Đại Tá Lê Quang Lưỡng làm Lữ-Đoàn Trưởng vào cuộc chiến.

Tôi về Tân Cảnh một ngày Xuân,
Mai vàng rộ nỡ theo bước hành-quân,
Đạn cối thay pháo hoa mừng lính mới,
Đơn vị vào vùng đất địch thâm u.
Căn cứ 5 ẩn hiện lớp sương mù...

Ngày thứ N+25 đã đến, Việt cộng bây giờ trong tình trạng hoàn toàn bị động, tiến thối lưỡng nan quân số hao hụt, đói khát và bệnh tật, quân Bắc cộng toàn là con nít khoảng 13, hoặc 14, 15. Các chốt đóng quân lộ dần, các phi tuần khu trục, phản lực Việt Nam Cộng Hòa và Mỹ phối hợp cùng pháo binh, thay phiên tác xạ ngày đêm, tụi Vẹm ẩn náu sâu dưới hầm hố cá nhơn chiến đấu trong tuyệt vọng, các trung đoan chủ lực chận đánh viện binh ta đã không còn yếu tố bất ngờ nữa. Mặc dù vậy khi đã vào bước đường cùng, Vẹm có thể liều mạng hơn, vì bọn chánh trị viên VC luôn luôn xem mạng người nhu là cỏ rác, không hơn gì súc vật.
Hàng loạt pháo cộng với các phi tuần lần lượt thay nhau oanh kích vào các chốt đóng quân VC, tiểu-đoàn 8 nhảy dù do trung tá Văn Đức Ninh làm tiểu đoàn trưởng, được điều động nhảy ngay xuống căn cứ hỏa lực 5, họp cùng tiểu đoàn 2/42BB bung rộng ra chung quanh giải tỏa bớt áp lực VC, Tiểu đoàn 3 nhảy dù đánh vào mặt hông của VC, tạo thành thế gọng kềm xiết chặt, các chốt VC lần lượt bị triệt hạ dần-dần. Tôi đã gặp lại Vương Thế Sung nơi đây trong bộ áo hoa dù của Tiểu đoàn 8, thật không ngờ trong giờ phút thập tử nầy còn gặp bạn hiền. Khóa 2 ĐH CTCT với 386 tân Thiếu Úy đã được phân phối đều cho tất cả các sư đoàn chủ lực, Bộ Binh, Thiết Giáp, Nhảy Dù, Biệt Động Quân và tất cả các tiểu khu Việt Nam cộng Hòa, chúng tôi bắt tay rạng rỡ. Sung chúc mừng chiến công của tôi, mầy tao tâm sự bên ly cà phê điếu thuốc và nhứt là tôi còn sống sót sau 40 ngày đêm TỮ-THỦ thành công Căn cứ Hõa Lực Số 5 đồi 1338.
Với lực lựong hùng hậu gần 2 sư đoàn chánh qui, với đủ loại pháo hạng nặng được khối cộng bơm vào chiến trường, với hủ trương bành trướng nhuộm đỏ toàn vùng Đông Nam Á, với kinh nghiệm xương máu từ trận chiến căn cứ hỏa lực 6 vừa xảy ra trước nửa tháng, VC tin rằng chúng ta lơ là canh phòng và chúng sẽ tiêu diệt dễ dàng miếng mồi ngon căn cứ hỏa-lực 5, để làm bàn đạp đánh chiếm Tây-Nguyên và sau đó chia cắt Quân lực Việt Nam Cộng Hòa ra nhiều mãnh vụn, để thôn tính nốt phần còn lại. Nhưng chúng không ngờ sức chiến đấu rất dũng cảm và quyết liệt đã tiêu diệt hầu hết chủ lực quân của Cộng sản, đến nổi quân số hao hụt trầm trọng không còn để bổ sung và phải dùng toàn con nít, ngày đó nếu hậu phương ổn định chánh trị, không có bọn ăn cơm Quốc-Gia thờ Ma cộng sản, đâm sau lưngchiến sĩ, đám ký-giả cá chớn, đám ca nhạc sỹ tào-lao xúi giục biểu tình, hát nhạc phản chiến và một chánh quyền biết vận dụng sức mạnh của mình, thì chắc chúng-ta không phải tủi-nhục như ngày hôm nay.
Thay lời kết, QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA, một quân-lực hùng-mạnh theo đúng nghĩa của nó, TRÍ về Chiến tranh du kích, NHƠN về long Quả cảm, DŨNG về Chiến Tranh Quy Ước, nhưng mộng Không THÀNH, vì những thế lực đen tối Chánh trị, tham lam cá nhơn không đặt quyền lợi TỔ-QUỐC trên hết, các đơn vị diện địa ngăn chận tiêu hao truy tìm dấn vết địch, để các đơn vị Tổng trừ Bị Tiêu-Diệt Địch, mỗi Đơn vị nhận nhiệm vụ khác nhau, đừng để địch lợi dụng sơ hở nầy để mà xuyên-tạc, bôi nhọ. Nên nhớ rằng Trung-đoàn 42BB lính toàn tân binh, bị đày và lao công mà sức chịu đựng còn QUẢ CẢM Và DŨNG MẢNH như thế.
Tôi Viết bài nầy là một người Chiến sĩ Tiểu đoan 2/42BB, vừa ra trường đã may mắn tham dự hai trận chiến lớn CĂN CỪ HỎA LỰC 6 và CĂN CỨ HỎA LỰC 5 và đã chiến thắng, làm rạng danh chiến sử Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, đồng thời nêu cao Trường Đại Học Chiến Tranh Chánh Trị Dà-lạt với các đơn vị bạn, đồng thời cũng nêu cao gương chiến đấu, cũng như sự Phối Hợp Nhịp Nhàng Đồng Bộ Của Các Đơn vị Pháo Binh, Không Quân, Thiết Giáp, cùng Đơn vị Tổng Trừ Bị Nhảy Dù, Biệt Động, đã ứng phó Kịp thời Tiêu-Diệt Chủ lực Cộng Sản Bắc Việt.
Và sau cùng Là Lời TRI ÂN sâu xa đến các Bạn Bè Đồng Môn, Chiến Hữu đã nằm xuống, Hy sinh để Bảo Vệ Chính Nghĩa TỰ DO, dù Mộng Ước Chưa Thành.


Georgia kỷ-niệm Ngày Quân Lực 19/6/2010
NT2 Nguyễn Văn Đây - Tây Nhà Đèn

Để TRI-ÂN Trần Văn NGÀN, Mai Viết PHÁT, Huỳnh HÀ,Vĩnh TƯỜNG, Nguyễn thiện ĐỨC, Lê Đình ANH, Hà văn THÀNH và còn nữa, những bạn bè Đồng Môn, Chiến Hữu Của Tôi.

No comments:

Post a Comment