Showing posts with label bịnh ung thư. Show all posts
Showing posts with label bịnh ung thư. Show all posts

Sunday, June 9, 2019

Why did this happen to me?
People with cancer often ask, “What did I do wrong?” or “Why me?” Doctors don’t know for sure what causes cancer. When doctors can’t give a cause, people may come up with their own ideas about why it happened.

Some people think they’re being punished for something they did or didn’t do in the past. Most people wonder if they did something to cause the cancer.

If you’re having these feelings, you’re not alone. Thoughts and beliefs like this are common for people with cancer. You need to know that cancer is not a punishment for your past actions. Try to not blame yourself or focus on looking for ways you might have prevented cancer. Cancer is not your fault, and there’s almost never a way to find out what caused it. Instead, focus on taking good care of yourself now.

Your American Cancer Society can tell you more about cancer and cancer treatment. Call 1-800-227-2345 anytime, day or night.

How to talk to your loved ones about cancer
It can be hard to talk about cancer, even with the people you love. Learning you have cancer can stir many feelings, such as sadness, anger, and fear. Sometimes it’s hard to know how you’re feeling, much less talk to others about it.

Your loved ones may also have a hard time talking about cancer. It’s not easy for them to know what to say to help you or make you feel better.

Here are some tips to help you and your loved ones deal with cancer:

Tell your family and friends about your cancer as soon as you feel up to it. Sooner or later, they’ll all know you have cancer. They might feel hurt or left out if they haven’t heard about it from you.
When you talk to them, explain what kind of cancer you have and how it will be treated. Let them know that no one can catch it from you.
Allow friends and family to help you, and tell them what kind of help you need. If you need a ride to the doctor’s office or hospital, let them know. If you need help around the house, let them know that, too. There may be times when you’re not sure what you need. That’s OK. Just let them know you aren’t sure, but you’ll let them know when you are.
Tell the people who are closest to you how you feel. This may not be easy, but it can be a very important way to get the support you need when you need it most. If you have trouble talking about your feelings, you might find a support group or a mental health counselor to help you.
If you have friends or family who tell you to “cheer up” when you’re not feeling good, it’s OK to ask them to just listen, and not tell you what to do. Sometimes you need to talk about what’s going on without getting advice in return.
If some people are not OK with talking about your feelings, don’t be upset. Try talking to others who might listen.
You may not be able to do things you were doing before you got cancer. If that’s true, let your family and friends know.
It’s best for your family and friends to keep doing the things they did before you had cancer. They should not feel guilty about doing this.
If you’re feeling sad or depressed, talk to your doctor, nurse, or religious leader. You can also call the American Cancer Society at 1-800-227-2345.
“The first time you say, ‘I have cancer’ out loud is the hardest. The more you say it, the easier it becomes to say the words. The more I talked about my breast cancer, the easier it was for me to accept what I was going through. I found it odd that I sometimes had to cheer up those I was telling about my cancer.” – Helen, cancer survivor
Cancer words you may hear
These are words that you may hear your cancer care team use.

Benign (be-NINE): a tumor that’s not cancer

Biopsy (BY-op-see): taking out a piece of tissue to see if cancer cells are in it

Cancer (CAN-sur): a word used to describe more than 100 diseases in which cells grow out of control; or a tumor with cancer in it

Chemotherapy (key-mo-THER-uh-pee): the use of drugs to treat disease. The word most often refers to drugs used to treat cancer. Sometimes it’s just called “chemo.”

Malignant (muh-LIG-nunt): having cancer in it

Metastasis/Metastasized (meh-TAS-tuh-sis/meh-TAS-tuh-sized): the spread of cancer cells to distant parts of the body through the lymph system or bloodstream

Oncologist (on-KAHL-uh-jist): a doctor who treats people who have cancer

Radiation therapy (ray-dee-A-shun THER-uh-pee): the use of high-energy rays, like x-rays, to treat cancer

Remission (re-MISH-un): when signs or symptoms of cancer are all or partly gone

Stage: a word that tells whether a cancer has spread, and if so, how far

How can I learn more about my cancer?
If you have questions about cancer or need help finding resources in your area, please call the American Cancer Society at 1-800-227-2345. We're there when you need us – 24 hours a day, 7 days a week.

Written by

Monday, December 25, 2017

Jenny Đỗ, còn bao mùa Giáng Sinh yêu thương nữa?

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2015-12-24
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
Các em học sinh trong Hội Friend of Hue Foundation của luật sư Jenny Đỗ
Các em học sinh trong Hội Friend of Hue Foundation của luật sư Jenny Đỗ
 Courtesy Jenny Do
Mục  Đời Sống Người Việt Khắp Nơi kỳ này mong muốn gởi đến quí vị một câu chuyện  cảm động  về một người tốt lành mà cuộc sống  với cô  không còn bao lăm khi căn bệnh ung thư đi vào giai đoạn cuối:
Chụp cái CT Scan ra thì họ nói rằng lá  phổi Jenny bị kín hết giống như đèn trên cây Giáng Sinh vậy đó. Tất cả những hạch bạch huyết trong lá phổi nó sưng  hết  lên, tức là bị cancer effected, là nó nằm trong phổi và trong xương nhưng Jenny nghĩ chắc nó đi đến những chỗ khác nữa rồi. Jenny vừa mới gây quĩ cho Friends Of Hue ngày 27 tháng Chín, đến này 30 tháng Chín thì bác sĩ thông báo là mình có 30 đến 90 ngày thì mình sẽ ra đi...
Đó là  luật sư Jenny Đỗ đang thưa chuyện cùng quí vị từ San Jose, California. Quê ngoại Nam Định, sinh ra tại Vũng Tàu, Jenny Đỗ có tên  Việt là Đặng Thị Phương Thanh,  mang  hai giòng máu Mỹ Việt với  thân phận con lai  sau năm 1975:
Con lai của thời đó là người thấp nhất trong xã hội, không thân thế, không tiền bạc,  không điểm tựa . Chín tuổi Jenny phải ra đời để chiến đấu với cuộc sống, nếm cái mùi của thân phận con lai,  hiểu được tại sao mình bị dấu trong rừng, tại sao phải trốn, tại sao phải khổ sở như vậy.
Năm 1983, do sự may mắn hi hữu đến khó tin, Phương Thanh lọt vào danh sách những con lai đầu tiên được đưa về Mỹ. Tháng  Hai năm 1984, cô rời  Việt Nam, đặt chân xuống phi trường San Francisco của California đúng  ngày sinh nhật 18 tuổi.
Sau ba tháng định cư đầu tiên, cô đi kiếm việc làm toàn thời gian ban ngày để phụ giúp mẹ cùng gia đình, đồng thời  ghi danh đi học những lớp buổi tối mà không bỏ bất cứ khóa  học nào:
Đi  làm cho quận hạt Santa Clara, may mắn làm sao được làm trực tiếp với người tị nạn.  Từ đó làm việc cho chính phủ cho tới bao nhiêu năm sau, còn đi học là toàn buổi tới trong bao nhiêu năm trời.
Tốt nghiệp  cử nhân Luật, cao học Luật rồi lập gia đình, từ  đây mọi người biết đến  luật sư Jenny Đỗ với  văn phòng  trong  thành phố San Jose,  với những sinh hoạt văn hóa trong cộng đồng Mỹ gốc Việt địa phương. Luật sư Jenny Đỗ từng tích cực vận động cho   Amerasian Home Coming Act, Đạo Luật Con Lai Về Nhà Cha, cho phép  gần 30.000 con lai sống vất vưởng bên Việt Nam được sang Mỹ định cư năm 1987.
Cô còn được biết đến qua những buổi trình diễn áo dài, tôn vinh  nét đẹp và nhân cách phụ nữ Việt Nam,  nhằm chống lại tệ nạn buôn bán phụ nữ và các trẻ em  gái vào đường mại dâm.
Tuổi  thơ nghèo khó,  đói lạnh là những hồi tưởng làm   cô ray rứt. Năm 1990, 7 năm sau khi đã sang Mỹ,  Jenny Đỗ bắt đầu mỗi năm mỗi về Việt Nam cho đến khi đứng ra tiếp nhận và trở thành chủ tịch Friends Of Hue Foundation,  Hội Bạn Huế, do một người Việt ở California là ông Nguyễn Đình Hữu thành  lập tại Huế sau trận lũ kinh hoàng năm 1999.
Từ Hội Bạn Huế, Jenny Đỗ  phát triển Trung Tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế, tiếp  tục chăm sóc, nuôi nấng  trẻ đường phố,  trẻ mồ côi, trẻ bị bỏ rơi, trẻ nghèo hiếu học. Tóm lại đó là những đối tượng nhỏ tuổi có  nguy cơ cao bị lạm dụng, bị buôn bán, giúp em cơ hội cắp sách đến trường để xây dựng tương lai:
Có  thể khẳng định tình thương mà Jenny có cho mọi người nảy nở từ những năm trầm luân mà mình nhận thức được cái tình của người chung quanh  đối với mình. Khi mình thấy được cái đau, cái đói, cái bất hạnh thì mình cảm đến cái  phận của mình, mình rất dễ thông cảm với sự  khó khăn của người khác.
Chính trong những thời điểm tối tăm đó Jenny đã nhìn thấy những gương sáng, những người bất chấp mọi dư luận xã hội mà cố tình giúp Jenny, giúp gia đình Jenny. Chẳng hạn như bà hàng xóm  đã dấu cho Jenny một muỗng cơm cháy thôi. Cái muỗng cơm chay của những năm đó nó giá trị vô cùng, đối với Jenny là một ân huệ không quên. Đến lúc mà mình  có khả năng để giúp thì những người giúp mình đã qua đời mất rồi.
Thành ra Jenny biết mình phải trả ơn cho đời bằng cách phải giúp người khác, tức là nó phải lưu truyền, phải là cái trách nhiệm của mỗi  người được làm người phải lo cho nhau.  Từ đó thì công việc trở thành ráo riết. Đối với Jenny đói khát vẫn không sao vì Jenny đã từng đói khát, nhưng không thể để đói khát về tinh thần.  Thiếu  trí tuệ, thiếu trí thức và thiếu tinh thần bác ái nó nguy hiểm vô cùng.
Luật sư Jenny Đỗ
Luật sư Jenny Đỗ (Courtesy Jenny Do) Photo: RFA

Công việc không thể đơn độc mà thành, cũng không nên tự mình làm hết mà phải khuyến khích sự dấn thân  của đối tượng được giúp dỡ.  Phương châm làm việc của luật sư Jenny Đỗ và Trung Tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế là   chỉ ra cho người được giúp đỡ thấy phải  tự giúp mình vươn lên trước khi nhận sự trợ  giúp của người khác.
Những công việc này không phải chỉ mình Jenny mà của rất nhiều người. Có những cháu đã ra trường và đã có vợ chồng con cái, có những cháy bây giờ dấn thân  giúp các em khác.
Năm 2007, luật sư Jenny Đỗ được thông báo cô bị ung thư vú. Một mặt lo chạy chữa, mặt khác cô vẫn tiếp tục công việc ấp ủ cho các con của cô trong Hội Bạn Huế. Tháng Chín năm nay,  luật sư Jenny Đỗ từ bỏ kế  hoạch ra ứng cử chức nghị viên thành phố sau được  bác sĩ xác nhận chứng ung thư đã di căn qua phổi, qua xương sống và xương chậu,  rằng cô đang ở vào giai đoạn cuối mà thời gian còn lại  chỉ tính  từng ngày:
Nếu  lỡ  có ra đi ngày mai Jenny không tiếc nuối gì cả . Cái mà Jenny muốn chia sẻ rằng may là Jenny bị rớt lại 9 năm ở Việt Nam cho nên Jenny mới thấu hiểu  cái khổ của cuộc sống nó thể thảm đến  thế nào. Những gì mà Jenny làm được  không thể xóa hết cái nỗi đau nhưng nó làm đỡ đi  cho người ta. Trong  cái giúp đỡ người khác là Jenny đã tự  giúp chính mình.  Jenny không cảm thấy đau đớn hay buồn tuổi về những gì đã xảy ra vì cuộc sống mình thấy rất mầu nhiệm và rất đầy đủ. Đó là chân lý của cuộc sống mà Jenny muốn trao lại cho trẻ em lớn lên ở Mỹ.
Trong lúc luật sư Jenny Đỗ bình thản chấp nhận thực tế tàn nhẫn đến với mình thì tin này khiến những người em, những đứa con mà cô thương yêu chăm sóc từ bé trong Trung Tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế, cảm thấy  bàng hoàng mất mát:
Giám đốc TrungTâm Từ Thiện Thân Hữu Huế, cô Võ Thị Hạnh:
Em  là học sinh lứa đầu tiên , hồi vào trung tâm em 14 tuổi, lúc đó  mẹ mất còn ba thì mất sức lao động. Em sống ở trung tâm cho tới khi vào đại học .Trong quá trình học thì cô Jenny cũng đã dìu dắt Hạnh rất nhiều.
Cô Jenny đã truyền  cái cảm hứng và cái mong muốn giúp đỡ  những người khó khăn hơn mình. Sau  khi ra trường em muốn tiếp bước cô Jenny để làm những việc mà cô đã làm trước đó. Bây giờ em là giám đốc của trung tâm FHF Friends Of Hue.
Hạnh cũng như toàn thể nhân viên rất buồn vì cô Jenny bị bịnh, nhưng việc cô mạnh mẽ đấu tranh với ung thư mà vẫn luôn quan tâm để mắt tới các em ở trung tâm thì cái buồn không còn  nữa mà còn lại sự ngưỡng mộ và tự hào về cô Jenny.
Chị Nhung, bảo mẫu của Trung Tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế: từ những ngày đầu:
Tôi làm lâu rồi, từ hồi mới thành  lập trung tâm, cho nên cảm xúc đối với cô Jenny thì rất nhiều. Đối với cô Jenny tôi chỉ dùng vài từ thôi: tài ba, nhân ái, nghị lực rất mạnh mẽ. Rất nhiều lần Jenny về Huế, chúng tôi cùng khóc rất nhiều trước hoàn cảnh của các em, tôi  hiểu  tâm sự của cô đối với các em. Cô  Jenny  giống như  người mẹ , mấy em rất quí và rất thương cô. Riêng  bản thân tôi  kính trọng cô, nghị lực và lòng nhân ái của cô Jenny được đem làm bài học cho các em.  Chúc cô  Jenny  chóng khỏe mạnh.
Khi mà quí vị nghe những lời này là đang lúc  mọi người trong Trung Tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế quây quần bên nhau để mừng Giáng Sinh. Em Hà Thị  Danh, học sinh Lớp Sáu, về trung tâm từ lúc 5 tuổi khi ba mất và mẹ phải dẫn em đi ăn xin:
Con chuẩn bị  lời nhắn là con rất nhớ và thương cô  Jenny, mong cô mau lành bịnh để về thăm chúng con, cảm giác của con rất là  buồn.
Em Nguyễn Thị Loan, về trung tâm từ năm Lớp Tám khi gia đình rơi vào  hoàn cảnh ngặt nghèo, bây giờ là sinh viên năm hai Đại Học Khoa Học Huế ngành Công Tác Xã Hội, tự hào vì được cô Jenny theo dõi chăm sóc việc ăn cũng như việc học:
Em nói với cô là cô Jenny oi tụi con bên này luôn nhớ và thương cô, bọn con mong khỏe mạnh để về với bọn con.
Đối với Trương Đình Hoàng, nhờ sự giúp đỡ của cô Jenny mà nay đã là học sinh Lớp Tám Trung Học Cơ Sở Chu  Văn An, mỗi lần nhìn món quà cô mang từ Mỹ về  thì em  thấy nhớ cô thật nhiều:
Con  muốn nói với cô là cô ơi tụi con nhớ cô và mong cô một ngày nào đó sẽ về với tụi con. Mỗi lần con đội chiếc mũ ông già Noel ni thì con rất cảm động và biết ơn cô.
Có lẽ  luật sư Jenny Đỗ cũng mãn nguyện khi mong ước của cô, là không nên để mình và mọi  người bi lụy và bị tác động thái quá trước viễn ảnh chia lìa nếu cô phải ra đi. Sự cứng rắn biểu hiện bằng những  lời chia sẻ chân thành,  những lời  cầu chúc  lạc quan từ các thành viên cũng như các em trong Trung tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế mà cô bỏ công đi về và điều hành bao năm qua:
Jenny không thấy sự chia lìa, Jenny biết thời gian gần gũi  các con  sẽ bị ngắn đi, chắc chắn như thế. Jenny nói với các cháu là phải có niềm tin. Nếu  Jenny sống thì dĩ nhiên Jenny vẫn tiếp tục lo  cho các cháu, còn nếu Jenny qua đi thì Jenny biết, với sự đáp ứng hiện tại, chắc chắn ai đã thương Jenny thì sẽ thương các con Jenny thôi. Jenny tin  không ai bỏ rơi các con vì rõ rằng mọi người đã không bỏ  rơi Jenny trong lúc này.
Sự yêu thương của mọi người là món ăn tình thần trong lúc này, cho thấy Jenny cần phải yên tâm và không lo lắng nữa, mình biết khi mình nằm xuống sẽ có người  khác  thay thế mình để tiếp tục công việc chung.
Tính đến lúc này, cô giám đốc Võ Thị Hạnh cho biết, có  80 học sinh đang được  Hội Bạn Huế - Trung Tâm Từ Thiện Thân Hữu Huế  giúp đỡ cho ăn học. Số sinh viên vào đại học hoặc đã tốt nghiệp từ 12 đến 15 em, trong lúc hơn 500 học sinh, sinh viên ngoài cộng đồng đang  nhận học bổng của FHF Hội Bạn Huế .
Mới đây, hôm  8 tháng Mười Hai,   viên chức lãnh đạo quận hạt Santa Clara tổ chức một buổi vinh danh luật sư Jenny Đỗ, trao tặng cô giải thưởng Thành Tựu Suốt Đời  vì việc làm và những đóng góp tích cực của bản thân cô trong cộng đồng giòng chính.
Buổi chiều cùng ngày, một sự kiện tương tự cũng diễn ra tại thành phố San Jose, nơi luật sư Jenny Đỗ sinh sống và làm việc. Được hỏi cảm tưởng, người phụ nữ tài ba và can đảm này cười vui:
Các lãnh đạo của thành  phố San Jose đã tuyên dương Jenny hồi năm 2008 , lúc đó gọi là Lifetime Achievement Award cả một đời làm việc cho mọi người. Nhưng lần vừa rồi, ngày 8 tháng Mười Hai 2015,  thành phố một lần nữa lại công nhận những thành tích của  Jenny.  Khi tuyên dương thì nghị viên Ash Kalra  bảo rằng”tôi biết chúng tôi đã cho cô cái Lifetime Achievement Award ngày xưa, thành ra lần này không phải là Lifetime Achievement Award Giải Thành Tựu Suốt Đời nữa mà là Half Lifetime Achievement Award, cần  Jenny tiếp tục đi tiếp nửa đời còn lại” . Đó là một lời Jenny thấy rất có duyên , gần như một lời cầu chúc  dễ thương mà thành  phố đã ban cho Jenny.
Đó cũng là mong mỏi từ những người biết luật sư Jenny Đỗ, thấy việc cô làm và yêu thương cô bao lâu. Câu chuyện  yêu thương mùa Giáng Sinh tạm ngưng nơi đây, kính chúc quí thính giả một đêm Noel bình an, hạnh phúc khi  Đêm Thánh Vô Cùng  đang về trên trái đất.
Mục Đời Sống Người Việt Khắp Nơi và Thanh Trúc sẽ trở lại cùng quí vị thứ Năm tuần tới.

Thursday, December 7, 2017

MỘT TRIỆU PHÚ VÀ BÁC SĨ VỀ GIẢI PHẨU THẪM MỸ , 40 TUỔI VỪA QUA ĐỜI VÌ UNG THƯ .
Dưới đây là bản ghi lại cuộc nói chuyện của Bác sĩ Richard Teo, một triệu phú 40 tuổi, là một bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, bị ung thư phổi thời kỳ 4 đến chia sẻ với khóa nha D1 về kinh nghiệm sống của mình vào ngày 19/1/2012. Anh vừa qua đời cách đây vài ngày vào 18/10/2012.
Chào tất cả các em . Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghẹ. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.
Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình . Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc . Thành công có nghĩa là giàu có . Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ .
Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lãnh vực- từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều . Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua . Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, giải phẫu mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS phát triển tia laser để chữa bịnh mắt .
Trong khi nghiên cứu tôi có hai bằng phát minh- một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có . Sau khi hoàn tất MOH, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn . Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền . Vi` vậy tôi quyết định bỏ ngành giải phẫu mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh .
Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả $20 cho một bác sĩ tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả $10000 để hút mỡ bụng, $15000 cho sửa ngực, vv… và vv . Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không ? Tại sao lại muốn thành bác sĩ tổng quát mà không là bác sĩ thẩm mỹ ? Do vậy, thay vì chữa bịnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp Công việc làm ăn rất khấm khá . Bịnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, 2 tháng, đến 3 tháng . Quá nhiều bịnh nhân . Tôi choáng váng . Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ , rồi bốn bác sĩ . Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú . Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội . Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” những người muốn có cuộc giải phẫu trong chớp mắt . Cuộc sống thật lên hương.
Tôi làm gì với mớ tiền dư thưà ? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao ? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xẹ hơi . Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua . Chúng tôi đến Sepang ở Mã Lai và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó . Với mớ tiền măt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng . Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu . Tôi sắm chiếc màu bạc .
Tôi làm gì sau khi có chiếc xe ? Đến lúc mua nhà, xây cửa . Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.
Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả . Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang.
Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện . Khoảng tháng 3 năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng . Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH và nhờ bạn học làm MRI để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác . Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi . Tôi hỏi như thế nghĩa là sao ? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật . Tôi gần như muốn nói “anh nói thiệt sao ? ”, tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục. Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn- PET scans- và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ tư của ung thư phổi . Tôi nghĩ “từ đâu mà ra thế này ?” . Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến . Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả , đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.
Đây là bản CT scan của phổi . Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi . Tôi được cho biết , ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3,4 tháng tối đa . Cuộc sống tôi bị nghiền nát , dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi ? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây .
Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được- sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ . Chuyện đó không thể xảy ra . Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong mười tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy . Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi . Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua . Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi . Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không. Nếu có, tôi đã cảm thấy vui khi nghĩ đến .
Các em có biết, Tết sắp đến . Trước đây, tôi thường làm gì ? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè . Tôi tưởng đó là niềm vui , thật sự vui . Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận .
Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị . Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình . Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, người thân như tôi tưởng .
Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác . Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII . Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi . Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau . Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ . Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế ? tại sao phải để bẩn tay ? chỉ là một con ốc sên . Sự thật là cô ta đã cảm được cho con ốc có thể bị đạp nát chết . Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tiến hóa thội. Đối ngược nhau quá, phải không ? .
Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm . Nhưng tôi không có . Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH . Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư . Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bịnh nhân phải chịu đựng . Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau họ cứ vài phút phải bấm vào người . Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả . Nhưng đây chỉ là một công việc . Tôi đến bịnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bịnh nhân có “thật” đối với tôi không ? Không . Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình .
Sự đau đớn, chịu đựng của bịnh nhân “thật” không ? Không . Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bịnh nhân . Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là Có. Vì bây giờ tôi thật sự hiểu đươc họ . Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.
Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều .
Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư . Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng đươc. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái . Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được .
Tại sao tôi nói như vậy ? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn . Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta . Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa . Bịnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ .
Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai . Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bịnh, đôi khi chúng ta khuyên bịnh nhân chữa trị bịnh không hẳn có, vùng xám không rõ rệt. Và ngay cả khi không cần thiết, chúng ta cũng nói thêm. Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền .
Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y, nha và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình . Tôi trả giá đắt cho bài học . Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy .
Điều thứ nhì, nhiều người trong chúng ta muốn số lượng bịnh nhân, dù ở bịnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bịnh viện, với chồng hồ sơ bịnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt . Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bịnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bịnh nhân. Thực tế là vậy . Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bịnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không ? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi . Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta .
Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bịnh nhân . Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không ? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bịnh nhân .
Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5 . Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng . Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa . Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bịnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi !
Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bịnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ . Điều này không đúng . Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận . Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi . Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất vv.vv.. Họ có thật . Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ .
Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ . Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris” . Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này . Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe bịnh hoạn nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua .
Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì . Điều này đã xảy ra cho tôi . Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc . Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự khác biệt cho đời sống của người khác . Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình . Sự thật không như tôi đã tưởng .
Quan trọng nhất, tôi nghĩ niềm vui sướng thật sự là khi biết Thượng Đế. Không phải là chỉ biết về Thượng Đế khi như khi các em đọc Kinh Thánh- mà là bản thân biết đến Thượng Đế, tiếp cận với Ngài. Đây là điều quan trọng nhất mà tôi học hỏi được.
Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt . Đừng giống như tôi . Tôi không còn cách khác và đã phải trả giá đắt cho bài học . Tôi phải quay lại tạ ơn Thượng Đế vì Ngài đã cho tôi cơ hội sống- tôi gặp 3 tai nạn lớn trong quá khứ- tai nạn xe hơi đua . Tôi đua nhanh và xe muốn lật ngửa nhưng không hiểu sao vẫn sống sót. Mặc dù tôi được rửa tội, đây chỉ là hình thức, nhưng sự kiện xảy ra đã cho tôi cơ hội trở về với Chúa .
Vài điều tôi học được:
1) Tin tưởng vào Thượng Đế với cả tấm lòng . Điều này rất quan trọng.
2) Thương yêu và sống vì người khác, không chỉ cho bản thân mình .
Không có gì sai trái khi được giàu có cả . Tôi nghĩ hoàn toàn tốt vì được Thượng Đế ban ơn .
Nhiều người được hồng ân với sự giàu có nhưng vấn đề là chúng ta không biết kiềm chế . Có nhiều lại càng muốn có thêm . Tôi đã đi qua, lỗ đào càng sâu, chúng ta càng bị lún, đến nỗi chỉ biết phụng thờ của cải và quên cả việc chính . Thay vì phụng thờ Thượng Đế, chúng ta thờ phượng sự giàu có. Đây là bản năng con người và rất khó thoát khỏi .
Chúng ta thành danh, đi làm, hiển nhiên, bắt đầu gây dựng sự giàu có. Tôi nghĩ, khi giàu sang và có cơ hội đến, các em nên nhớ, tất cả những thứ này không thuộc về chúng ta . Chúng ta không thật sự sở hữu và có quyền hành . Những thứ này là quà tặng của Thượng Đế Remember that it’s more important to further His Kingdom rather than to further ourselves.
Tôi đã trải qua và tôi biết rằng sự giàu có thiếu đức tin sẽ thành trống rỗng . It is more important that you fill up the wealth, as you build it up subsequently, as professionals and all, you need to fill it up with the wealth of God.}