Friday, June 28, 2019

KBC 4385* và Nghiệp lính trong đời tôi
Click image for larger version

Name: T242_HH_SD18BB_QLVNCH_7_TrinhSat_B_146x059.png
Views: 0
Size: 16.4 KB
ID: 686202  
Tôi mãn khóa 4/69 vào năm 1970 lúc đó mới 21 tuổi, khi chọn đơn vị tôi đã chọn Sư Đoàn 18 Bộ binh ở miền đất đỏ Long Khánh, về trình diện BTL Sư đoàn Phòng 1 Tổng Quản Trị,

(Bài viết của cựu Trung Uý Vũ ngọc Hải, Đại Đội Trưởng/Đại Đội 18 Trinh Sát)



Tôi mãn khóa 4/69 vào năm 1970 lúc đó mới 21 tuổi, khi chọn đơn vị tôi đã chọn Sư Đoàn 18 Bộ binh ở miền đất đỏ Long Khánh, về trình diện BTL Sư đoàn Phòng 1 Tổng Quản Trị, lúc giờ là Thiếu tướng Lâm quang Thơ làm Tư lệnh, tôi được về Đại đội 18 Trinh Sát (nghe tiếng Trinh Sát ớn quá nếu đọc hai chữ ngược lại chắc ''em'' tôi mà biết được chắc nàng bỏ tôi lắm, tôi quen nàng khi bắt đầu nhập ngũ), thôi thì đến đâu hay đến đó, mọi việc phó mặc cho số mệnh. Nhận sự vụ lệnh về trình diện Đại Uý Ngọc Đại đội trưởng, thủ tục giấy tờ xong tôi được phép đặc biệt 2 tuần lễ về thăm nhà và sau đó lên nhận nhiệm vụ mới (cùng về Đại đội 18 Trinh sát có Chuẩn uý Nguyễn văn Tấn anh ta cùng khóa 4/69 ở Thủ Đức cùng Đại đội 14 nhưng tôi ở trung đội 144, anh Tấn ở Trung đội 141) hết phép tôi lên đúng ngày nên nhận được lệnh dẫn trung đội trinh sát đi học Viễn thám tại Trung tâm huấn luyện Vạn Kiếp (Bà Rịa-Phước Tuy) do quân đội Úc Đại Lợi huấn luyện (quân đội Úc nổi tiếng về nhửng cuộc hành quân ở Phước Tuy, cộng quân rất kiêng nể họ), sau khi nhận lãnh quân trang cá nhân, trang bị cũng như một binh sĩ xong, chúng tôi được đưa tới quân trường Vạn Kiếp. Trung đội trinh sát mà tôi dẫn đi học gồm đủ mọi thành phần: lính già có, trung sĩ già có và những binh nhì độc thân, ba gai lỳ lợm, xâm mình, đi đâu cũng có bidông rượu đế, chỉ có tôi là ''Chuẩn Uý Sữa''. Ở Trung tâm huấn luyện Vạn Kiếp chúng tôi được huấn luyện về những kỹ thuật tác chiến của một toán viễn thám. Chúng tôi được học cách biến tiếng ho thành tiếng thú rừng để giữ im lặng, bảo toàn đơn vị trong suốt cuộc hành quân, khi nghỉ ban đêm thì kiếm những bụi rậm thay phiên nhau canh gác nghỉ qua đêm. Nếu có đụng độ thanh toán mục tiêu xong di chuyễn ngay, không có lục soát, đuợc thực tập về trực thăng di chuyển thang dây, tải thương ngay tại sân vận động Bà Rịa. Cuối khóa chúng tôi có phần học thực hành bằng cuộc hành quân tại vùng tỉnh Phước Tuy (Úc họ đi theo chỉ giám sát và chấm điểm), sĩ quan trưởng toán hoặc hạ sĩ quan làm trưởng toán thay phiên nhau để đi thực tập. Những ngày nghỉ học cuối tuần, lính tráng ra Bà Rịa chơi ăn uống nhậu nhẹt, tôi phải một vài lần ra đồn quân trấn ở Phước Tuy bảo lãnh họ ra, vì nhửng lính tráng này ba gai, đánh đấm nhau... Sau 2 tháng huấn luyện xong, chúng tôi về đại đội và từ đó tôi chính thức nhận trung đội trưởng trung đội viễn thám (tôi nhớ bằng viễn thám là hình 2 cái ống nhòm tôi được lãnh 1000 đồng tiền bằng và thêm tiền trung đội trưởng 600 đồng nữa).

Viễn Thám nhận lệnh hành quân trực tiếp từ Phòng 2 Sư đoàn lúc đó là Thiếu tá Thịnh trưởng phòng, tôi chia trung đội Viễn thám làm 2 toán tôi một toán, Trung sĩ nhất Thính 1 toán, sau này có thêm Chuẩn uý Ngà (khoá 5/69) coi một toán (sau lên Thiếu uý Ngà về chiến đoàn 43 làm đại đội trưỏng, và đã hy sinh trong trận Gia rai Long Khánh). Mỗi toán Viễn thám tối thiễu là 5 người. Khi có những kế hoạch do phòng 2 nhận được viễn thám nhận phải đi nhẩy (bằng trực thăng) để báo cáo tình hình cụ thể về Bộ chi huy hành quân (phòng 3) có kế hoạch điều động hành quân. Tôi vừa là một sĩ quan trưởng toán viễn thám vừa là một sĩ quan đề lô pháo binh, tôi nhớ có một lần trong cuộc hành quân trung đội viễn thám đi cùng với đại đội trinh sát, đại đội trinh sát nhận được lệnh rút về phải để lại toán viễn thám tiếp tục cuộc hành quân, toán viễn thám 5 người (2 người bị đau phải về cùng với đại đội), chỉ còn 3 người: một anh trung sĩ, một mang máy và tôi, tiếp tục di chuyển. Chúng tôi phát hiện dấu vết có căn cứ của địch, và sau khi phát hiện chính xác có Việt cộng canh gác tôi đã gọi về Bộ chỉ huy Hành quân xin pháo binh bắn vào mục tiêu, được sự chấp thuận tôi đã điều chỉnh tác xạ pháo binh sư đoàn bắn vào mục tiêu, và khi chấm dứt tác xạ, chúng tôi quan sát mục tiêu đã bị phá huỷ, chúng tôi không có nhiệm vụ lục soát mục tiêu, nhưng những trái đạn pháo binh đã làm cho cộng quân đã phải khiếp sợ, những toán Viễn Thám như những đài quan sát của Sư Đoàn 18 bộ binh, như những bóng ma trơi làm cộng quân phải khiếp vía... Có lẽ vào năm 1971 Đại đội Trinh sát 18 được lệnh phải giải tỏa quận Đất đỏ (Bà Riạ-Phước Tuy) lúc đó Thiếu Uý Đoàn Thước (nguời miền Thừa thiên Huế nhà ở Thủ Đức ông ta từ hàng hạ sĩ quan lên đã giữ chức Đại đội phó Đại đội 18 trinh sát) được thay thế Đại Uý Ngọc trong chức vụ Đại đội trưởng rất gan lỳ và đánh giặc rất giỏi, kế hoạch hành quân là phải giải toả quận Đất đỏ tránh xử dụng Pháo binh vì nhà cửa của dân gần sát quận. Trung đội 1 và 2 đi cánh trái, giữa là Bộ chỉ huy đại đội và vũ khí nặng, bên cánh phải là trung đội 3 và trung đội Viễn Thám. Thiếu uý Thước điều động các trung đội cho từng toán nhỏ lên chiếm mục tiêu địa thế từ quốc lộ vào Đại đội phải đi qua những bãi trống chỉ có những bụi tre và những bụi cây, chúng tôi đã lần lượt thanh toán từng chốt nhỏ, Thiếu Uý Thước rất gan dạ, ông ta bận đồ dù (trước ở Nhẩy dù chuyển qua Trinh Sát ) đầu đội nón sắt tay cầm bản đồ và liên tục cầm máy AN/PRC25 để điều động, sau không nghe được Thiếu uý Thưóc nữa tôi biết có điều chẳng lành, anh hạ sĩ truyền tin báo tin thẩm quyền đã bị bắn xẻ từ lùm cây xa, cố Trung Uý Đoàn Thước đã hy sinh. Một tấm gương anh hùng của một người Đại đội trưởng gan dạ liều lĩnh mà tôi đã học được nơi anh, lần đầu tiên chứng kiến cái chết của một vị sĩ quan khi tôi mới ra trường. Tôi phải học hỏi kinh nghiệm chiến trưòng từ nơi các sĩ quan già dặn, những người đã mang nghiệp lính gần hết cuộc đời, từ nơi các hàng hạ sĩ quan lão luyện, những binh sĩ gan dạ và nhất là phải đem những lý thuyết từ trường Bộ binh Thủ Đức về lãnh đạo chỉ huy và cách cư xử hoà đồng với những người lính coi nhe mạng sống mình để làm sao cho họ nể phục mình.

Vào năm 1972 Trung đội viễn thám của chúng tôi cùng với viễn thám của các đại đội 43, 48 và 52 trinh sát tăng phái cho Quân đoàn III, cùng với Bộ tư lệnh hành quân Sư đoàn đóng ở Trảng Lớn (Tây Ninh), Phòng 2 Sư đoàn điều động những toán viễn thám để thay phiên nhau nhẩy vào những vùng ranh giới với Kampuchia, từ Thiện Ngôn đến Mimốt, Núi bà Đen. Một lần toán Viễn thám của chuẩn uý Xuân (43 Trinh sát) nhảy vào khu vực Thiện Ngôn khi xuống tới bãi đáp thì bị phát hiện và bị bao vây Chuẩn uý Xuân đã phải cho xử dụng lựu đạn cay và, dùng mặt nạ để tẩu thoát, bị chết và bị thương Viễn Thám 43 chỉ một hai người, ngày hôm sau trực thăng đã chở được quân số còn lại về Bộ Chỉ Huy Hành Quân ở Tây Ninh.

Sau đó Sư Đoàn 18 Bộ Binh được điều động đến An Lộc để thay thế cho Sư Đoàn 5 và Biệt kích Dù đã tử thủ, có lẽ lúc đó Đại Tá Lê Minh Đảo mới về nhận nhiệm vụ Tư lệnh. Đại đội 18 Trinh sát lúc nầy do Trung Uý Nguyễn Trung Chánh làm đại đội trưởng và có nhiệm vụ nằm vòng đai cho bộ tư lệnh sư đoàn, viễn thám nhận nhiệm vụ cùng với một số binh lính Thượng hành quân bung ra từng toán nhỏ để báo cáo tình hình về bộ chỉ huy hành quân, thời gian ở An Lộc chúng tôi vẫn còn thấy những chiến xa của cộng quân đã bị thiêu rụi nằm la liệt trong thị xã bởi các chiến sĩ Sư Đoàn 5 và Biệt kích Dù. Các chiến binh Bắc Việt nằm trên xe được xích chân vào để cùng chết theo xe, đúng sự mô tả của các báo chí Việt Nam Cộng Hòa lúc bấy giờ. Mặt trận An Lộc thời điểm nầy vẫn còn bị cộng quân pháo kích liên miên nhất là phi trường Quản Lợi vẫn thường đụng độ với Chiến đoàn 52 của Sư Đoàn 18. Sau trận này Tư lệnh của chúng ta lên Chuẩn Tướng, và đã bàn giao lại cho Biệt Động Quân. Sư đoàn được chuyển về căn cứ Long Bình. Đại Uý Linh từ biệt kích về nắm đại đội trưởng, tôi đuợc đề cử chức vụ đại đội phó, sau một vài tháng Đại Uý Linh chuyển đi đơn vị khác, tôi được đề nghị giử chức vụ Đại đội trưởng, Trung Uý Tấn cùng khóa tôi làm đại đội phó, Thiếu uý Đa (khóa 25 Đà Lạt. Sau này Trung Uý Đa lên Đại độI trưởng) là trung đội trưởng trung đội 2, Thiếu Uý Hiển (khóa 25 Đà Lạt) trung đội 1, Thiếu Uý Xung trung đội Viẽn thám. Với tuổi đời còn nhỏ, kinh nghiệm chiến trường chưa có là bao, tôi giữ chức vụ Đại đội trưởng thật nặng nề, vì là một đại đội biệt lập, lính tráng phần lớn là những tay anh chị gan lỳ và ba gai. Tôi phải làm sao để hoàn thành nhiệm vụ mà thượng cấp đã giao phó và dùng tài lãnh đạo chỉ huy để làm sao cho binh sĩ dưới quyền nể phục mình. Trong thời điểm nầy Đại đội chúng tôi được tăng phái cho Chiến đoàn 52 của Trung Tá Ngô kỳ Dũng cùng với Chi đội thiết giáp (hành quân tùng thiết) nằm án ngữ dọc quốc lộ từ ngã ba Bình Dương đi Phú Giáo những xã ấp nằm ven quốc lộ, ban ngày là quốc gia ban đêm là cộng sản, chúng chỉ để đàn bà con gái ban ngày làm rẫy, làm ruộng hoặc là trẻ em ở nhà, nhưng ban đêm là lúc thuận tiện để chúng bò về xã ấp quấy phá. Một lần tôi nhớ cùng với Chi đội thiết giáp của Sư đoàn 18 nằm từ cua Paris đến Phú Giáo. Tôi ra lệnh cho trung đội 1 đi lục soát về phía bắc của quốc lộ toán khinh binh đi đầu đã dẫm phải mìn và bị thiệt mạng một binh sĩ, điều thiệt hại nầy đã làm cho tôi ray rứt khi lần đầu tiên nắm đại đội trưởng một đơn vị biệt lập ngang hàng với tiểu đoàn. Sau những lần hành quân đó chúng tôi lại được về Long Bình nghỉ và ứng chiến chờ lệnh.

Đại đội 18 Trinh sát ngoài việc đánh giặc còn làm những công tác tâm lý chiến kết hợp tiền tuyến với hậu phương, đã kết nghĩa cùng trường Tiểu học Đoàn thị Điểm ở Trương Minh Giảng (Sàigòn) giúp cho trường có một tủ thuốc học đường. Hàng năm vào những ngày lễ Tết các em học sinh các trường trung học Long Khánh đã đến thăm viếng thư từ tặng quà cho Đại đội. Vào năm 73 tôi được lệnh thuyên chuyển về chiến đoàn 48 của Trung Tá Thành, Đại Uý Hà Văn Cho về nắm chức vụ đại đội trưởng 18 Trinh Sát thay tôi, Trung Uý Phạm Hữu Đa làm đại đội phó, tôi về 48 giữ chức vụ Đại đội trưởng đại đội 4 tiểu đoàn 1/48 (Sấm Sét), Thiếu tá Linh (khóa 4 TĐ) tiêủ đoàn trưởng sau thì Thiếu tá Lập (là tiểu đoàn phó tiểu đoàn 3/52) lên tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1/48, ông ta đã bị cụt một tay phải và hai tai cũng bị hư trong trận Giaray, Long Khánh (hiện ông ta đang sống cùng thành phố Missouri với tôi).

Về 48 tiểu đoàn chịu trách nhiệm hành quân ở vùng Tân Uyên (Biên Hòa), một lần đại đội 4/1/48 của tôi nằm tuyến phòng thủ về phía bắc của Tân Uyên cũng gần tới cua Balê (đường đi Phú Giáo) tôi cho lính gài mìn Claymore và chiếu sáng tự động tảng sáng toán kinh tài của cộng sản đã bị vướng mìn.

Thiếu Uý Luận là đại đội phó của tôi (cũng đi từ hàng hạ sĩ quan lên), rất gan dạ và lỳ lợm sau khi súng cối của tiểu đoàn hết tác xạ, Thiếu uý Luận cùng với một toán lên để dọn dẹp chiến trường, nhưng ngờ đâu cộng quân một tên còn sống đã bắn ngay đầu của Thiếu Uý Luận và một anh mang máy. Hai người đã hy sinh trận này cộng quân chết 5 tên thu được súng cá nhân và hồ sơ kinh tài, sau đó Tư lệnh Hằng Minh đã bay đến thị xát vùng nầy. Tiếp tục cũng vẫn là hành quân từ Cua Paris đến Phú Giáo, hai bên lộ là những vườn mía và cây cao su gần về phía Phú giáo. Vào cuối năm 73 tôi được đổi về tiểu khu Biên Hoà (có Trung tá Trần Minh Công là Tham mưu trưởng Tiểu khu, trước là trung đoàn phó trung đoàn 48) tôi được phân phối về phòng 3 Tiểu khu phụ trách huấn luyện những đơn vị lưu động của tiểu khu, công việc thì rất nhàn nhưng mà nhớ bạn bè nhớ chiến hữu của trinh sát 18 và của 48. Thời gian nầy tôi đã lập gia đình và sống ở Biên Hoà cho đến ngày tôi bị đi ở tù.

Nhân dịp 30 năm hội ngộ lần đầu tiên tôi biết được đại gia đình sư đoàn 18 bộ binh cùng về đây họp mặt. Trước hồn thiêng sông núi cùng đứng dưới hàng của vị cựu Tư lệnh Sư Đoàn 18 Bộ binh Thiếu tướng Lê Minh Đảo, người anh cả của lính nỏ thần xin cho tôi đốt một nén hương với Cố Trung Uý Đoàn Thước, Cố Trung uý Phạm Hữu Ngà (khóa 5/69), Cố Trung Uý Huỳnh Văn Tư (K25 Đàlạt), Cố Trung Uý Nguyễn Văn Luận của trinh sát 18, của 43, của 48, của 52 và còn rất nhiều những anh hùng chiến sĩ của sư đoàn 18 đã hy sinh vì đại nghĩa dân tộc.

*KBC 4385 là Khu Bưu Chính của Đại Đội 18 Trinh Sát
tm


Vingroup và sự trỗi dậy đầy nghi vấn của một đế chế kinh tế


Published
  
on
 

Nhà máy ô-tô VinFast của Vingroup tại Hải Phòng, ngày 25/9/2018. Ảnh: Reuters/Kham.



Mấy tuần trước, tôi có đi về phía Đông Hà Nội, xuyên qua các khu công nghiệp và ruộng đồng, đến thành phố cảng Hải Phòng thuộc miền Bắc Việt Nam.
Bác tài chở tôi qua một cây cầu vượt biển để ra đảo Cát Hải. Tại đây, một thứ đáng chú ý đang dần thành hình: chiếc xe hơi “quốc dân” đầu tiên của Việt Nam đang được chế tạo, dưới nhãn hiệu VinFast.
Chiếc xe này nằm trong một dự án trị giá 3,5 tỷ đô-la Mỹ của công ty tư nhân lớn nhất Việt Nam – Vingroup – vốn nằm dưới quyền điều hành của người giàu nhất đất nước, Phạm Nhật Vượng. Vingroup đã xây dựng một cơ sở sản xuất tích hợp nằm trên những phần đất lấn ra biển.
Một nhà máy tiên tiến bậc nhất chứa đầy robot sản xuất đã được xây lên trong vòng 21 tháng – một tốc độ xây dựng nhanh đến mức khi tôi mở bản đồ Google để kiểm tra vị trí mình, Google vẫn còn cho thấy tôi đang đứng trên mặt biển Vịnh Bắc Bộ.
Nếu bạn chưa nghe danh Vingroup bao giờ, bạn sẽ sớm nghe thôi. Tại Việt Nam, người ta miêu tả nó như là một phiên bản chaebol Hàn Quốc, một dạng tập đoàn đa ngành cái gì cũng làm và mang trọng trách làm ngọn cờ đầu của nền kinh tế. Giống như Huyndai hay Samsung vậy. Dạng tập đoàn này không chỉ thống trị thị trường trong nước mà còn xuất khẩu sản phẩm ra toàn thế giới.
Việt Nam đang nhanh chóng trở thành miền đất “toàn Vin” 
Tập đoàn này có gốc gác là một doanh nghiệp sản xuất mì gói tại Ukraine thời hậu Xô Viết, trở nên nổi tiếng trong ngành địa ốc và kinh doanh khu du lịch nghỉ mát trước khi lấn sang làm chuỗi siêu thị nhỏ, trường học, bệnh viện. Gần đây nhất, họ làm điện thoại thông minh và xe hơi. 
Vào tháng Tư vừa rồi, Vingroup mở một khách sạn năm sao có đài quan sát trong tòa cao ốc Landmark 81 – tòa nhà cao nhất Đông Dương. Đây được xem là một địa điểm tốt để quan sát được các tòa cao ốc mới (nhiều tòa của chính Vinhomes) đang dần làm thay đổi chân trời của thành phố Hồ Chí Minh, trước đây là Sài Gòn. 
Khi hãng Formula 1 tổ chức cuộc đua xe công thức 1 đầu tiên của họ tại Hà Nội vào năm sau, Vingroup sẽ là nhà tài trợ độc quyền của họ. 
Ngày nay, một người Việt Nam có đẳng cấp nhất định thường sống trong một căn nhà Vinhome, cho con học trường Vinschool (và từ năm 2020 là đại học VinUni), đi nghỉ mát tại khu resort Vinpearl, và nạp điện cho chiếc xe máy VinFast của họ tại một siêu thị VinMart.
Lê Thị Thu Thủy, phó chủ tịch tập đoàn Vingroup, miêu tả doanh nghiệp mình như một nhà cung ứng hàng hóa và dịch vụ “từ trong nôi ra đến ngoài mộ” cho một quốc gia đang trong cơn chuyển dịch. 
“Với danh tiếng của chúng tôi, bất kỳ sản phẩm nào Vingroup bán đều rất chạy”, Thủy, một cựu nhân viên ngân hàng Lehman Brothers, nói với tôi khi chúng tôi gặp mặt tại một văn phòng mới của VinFast. Lối đi vào văn phòng đó phải qua một cổng hình chữ V mang phong cách phục cổ vị lai (retro-futuristic) của nhà máy VinFast. 
Sự trỗi dậy của Vingroup phản ánh chính sự trỗi dậy của Việt Nam – một trong những nền kinh tế tăng trưởng nhanh nhất châu Á. Người sáng lập Vingroup là người giàu nhất trong năm tỷ phú của đất nước, theo tạp chí Forbes. Ông có giá trị tài sản ròng là 7,6 tỷ đô-la Mỹ. 
Nhưng phần còn lại của Việt Nam cũng đang tăng trưởng: theo tập đoàn nghiên cứu thị trường Nielsen, lương trung bình của người Việt đã tăng 17%, còn thu nhập khả dụng của cá nhân đã tăng 29% trong giai đoạn từ năm 2014 đến năm 2018. Lương bổng sẽ tiếp tục tăng thêm 30% nữa, trong khi thu nhập sẽ tăng thêm 26% từ nay đến năm 2022. 
Nielsen chỉ ra rằng số lượng người giàu Việt Nam đang gia tăng chóng mặt, trong đó có các triệu phú đô-la Mỹ. Con số triệu phú đô-la này sẽ tăng 170% để đạt 38.600 người trước năm 2025.
Trong suốt nhiều tháng nghiên cứu viết bài về Vingroup, tôi đã quan sát cận cảnh những chuyển biến như vậy. Tôi đã đi qua Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh, hai siêu đô thị của Việt Nam. 
Tôi đã đi xuống phía Nam đến Phú Quốc – nơi từng là một hòn đảo của những người du lịch ba-lô nhàn nhã. Giờ đây, tại đó, Vinpearl đang xây dựng hàng ngàn phòng khách sạn cùng một khu công viên hoang dã có những bầy thú săn và những buổi diễn các điệu nhảy Zulu hai lần một ngày. 
Tôi đã nói chuyện với những người theo dõi sự trỗi dậy của Vingroup: từ chính các quan chức của tập đoàn, cho đến các nhà tư vấn, nhà phân tích, từ nhân viên hiện thời cho đến cựu nhân viên tập đoàn, và các nhà hoạt động xã hội dân sự.
Quả là không khó để tìm những người ngưỡng mộ Vingroup. Logo tập đoàn này có con chim hình chữ V màu vàng trên nền đỏ. Đó là màu của quốc kỳ Việt Nam.
Vingroup đang khá thành công trong việc tuyển dụng những tài năng người Việt Nam trong và ngoài nước có kinh nghiệm để phụ trách các hoạt động ngày càng mở rộng của họ. Trong số những người đó có cả Jim DeLuca, từng là một nhân viên kỳ cựu của hãng General Motors. Ông hiện là giám đốc điều hành của VinFast.
Tuy nhiên, mức độ phát triển lớn của tập đoàn này cũng đặt ra nhiều dấu hỏi. Một số nhà phân tích đã tỏ ra lo ngại rằng Vingroup đang bung ra quá cỡ khi lấn sân ra ngoài lĩnh vực bất động sản – một lĩnh vực hái ra tiền – sang một ngành nhiều rủi ro và có tính cạnh tranh cao là sản xuất xe hơi.
Nghiêm trọng hơn nữa, một số người Việt Nam đã đặt vấn đề: liệu là tình hình Việt Nam có đang trở nên giống như Hàn Quốc với các chaebol, như Samsung, dính vào các bê bối chính trị hay không? Các nhà hoạch định chính sách và giới chính trị gia Việt Nam có đang gặp nguy cơ bị Vingroup và các doanh nghiệp tư nhân đang lên mua chuộc, lợi dụng hay không? 
Sau hơn hai thập niên làm phóng viên quốc tế, tôi nghiệm ra rằng, chính phủ cộng sản Việt Nam là một trong những chính phủ thân thiện với doanh nghiệp nhất mà tôi từng gặp. 
Giống như ở Trung Quốc, công thức kết hợp một môi trường kinh doanh năng động với một nhà nước độc đảng phi dân chủ đã giúp tạo điều kiện cho kinh tế phát triển.
Tuy nhiên, do thiếu vắng những cơ chế kiểm soát và cân bằng, chẳng hạn như một nền báo chí tự do hay một cộng đồng công dân được phép nói những gì họ nghĩ, thì có một rủi ro là các doanh nghiệp lớn có thể giành được quá nhiều quyền lực. Rủi ro đó vẫn là đáng kể ngay cả với những doanh nghiệp có sứ mệnh tự xưng như Vingroup là “tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho người Việt Nam”.
“Để thành công được ở Việt Nam, bạn phải xây dựng quan hệ với những người trong chính phủ có khả năng bảo vệ bạn,” Alexander Vuving, một học giả người Mỹ gốc Việt tại Trung tâm Nghiên cứu An ninh Châu Á – Thái Bình Dương tại Honolulu, nói với tôi. “Nhưng khi bạn đã có một mối quan hệ thân cận với những người có quyền trong một nhà nước chuyên chế, bạn có thể cảm thấy mình mong muốn dùng mối quan hệ quyền lực đó để bịt miệng những ai chỉ trích bạn.”
Khi nghiên cứu để viết bài này, tôi đã bắt gặp nhiều câu chuyện từ những khách hàng của Vingroup, từ những nhà hoạt động và những người khác. Họ kể rằng họ từng bị công an Việt Nam hoặc là liên lạc hoặc là bám theo, sau khi họ lên tiếng chỉ trích Vingroup. 
Các tin tức tiêu cực về tập đoàn này thường biến mất một cách kỳ lạ trên các báo điện tử trong nước (vốn do nhà nước kiểm soát) hay trên Facebook. 
Đặng Hoàng Giang, người điều hành một tổ chức phi chính phủ chuyên về quản trị công, cho rằng quyền lực của Vingroup đang làm chia rẽ công luận. 
“Một phần công luận ngưỡng mộ Vingroup vì họ xây được những tòa nhà chọc trời, những khu resort và nhiều thứ khác. Một phần khác, tôi thuộc phần này, thì đang rất lo lắng về những ảnh hưởng tiêu cực đến môi trường từ công việc kinh doanh của Vingroup, về cái cách rất phi minh bạch mà các tài sản công cứ biến thành tài sản của Vingroup, và về cái cách mà họ đang ảnh hưởng lên truyền thông để bịt miệng những ai chỉ trích họ”, ông Giang nói. 
Tỷ phú đầu tiên


Ông Phạm Nhật Vượng, Chủ tịch Tập đoàn Vingroup. Ảnh: Financial Times.

Người sáng lập Vingroup, Phạm Nhật Vượng, hay “Vượng Vin” như cái cách nhiều người gọi, là một người khôn lanh và làm việc không ngừng nghỉ. 
Người giàu nhất Việt Nam này điều hành tập đoàn của ông ta một cách chặt chẽ. Tôi được bảo là ông Vượng chỉ trả lời phỏng vấn mỗi năm một lần, và tờ Tuổi Trẻ của Việt Nam đã giành được suất phỏng vấn đó từ tháng Hai vừa rồi.
Vượng sinh năm 1968 và lớn lên ở Hà Nội. Cha ông ta phục vụ trong không quân. Khi còn là một thiếu niên trong những năm 1980, Vượng là một trong số những học sinh có được đặc quyền đi du học tại Đông Âu. Khi đó, nền kinh tế hậu chiến của Việt Nam vẫn đang khốn khổ vì cấm vận. Sau khi học tại một viện địa chất ở Moscow, Vượng chuyển về Kharkiv ở Ukraine. 
Khi khối Xô Viết tan rã, một loạt các cơ hội kinh doanh đã mở ra cho những ai dám làm dám chịu. Vượng ban đầu cùng phối hợp làm ăn với Lê Viết Lam – một sinh viên Việt Nam khác. Ông Lam sau này cũng sáng lập một tập đoàn đa ngành khác là Sun Group. 
Năm 1993, Vượng và Lam thành lập Technocom. Công ty này sử dụng một quy trình công nghệ mang từ Việt Nam sang để tạo ra Mivina – nhãn hiệu mì gói phổ biến nhất tại Ukraine. 
Cách đây một thập niên, Vượng bán Technocom cho Nestlé với giá ước lượng khoảng 150 triệu đô-la Mỹ. Ông mang khoản tiền này về Việt Nam. Đó là một quyết định đúng thời điểm. Ông rút tiền khỏi Ukraine đúng lúc cuộc khủng hoảng tài chính thế giới đang ảnh hưởng đến quốc gia Đông Âu này, để rồi mang tiền về Việt Nam khi các biện pháp cải cách kinh tế theo định hướng thị trường đang đẩy mạnh tăng trưởng ở đây.
[Người dịch: Mặc dù thông tin trên được báo chí xác nhân, tuy nhiên, việc kinh doanh của Phạm Nhật Vượng ở Việt Nam đã bắt đầu ít nhất là từ đầu những năm 2000, như thông tin trên website của tập đoàn, với các dự án Vinpearl ở Nha Trang và Vincom Bà Triệu ở Hà Nội]
Dự án lớn đầu tiên của Vượng chính là khu resort Vinpearl [thành lập năm 2001, khai trương năm 2003 – ND]. Khu này được xây trên một hòn đảo kém phát triển nằm ngoài khơi thành phố biển Nha Trang. Các nhân viên Vingroup mới vào làm thỉnh thoảng hay được kể lại cách mà Vượng đã giải quyết được một thử thách kỹ thuật tưởng chừng như không thể nào giải quyết nổi: xây một cáp treo đi ngang biển từ ngoài đảo vào trong đất liền. 
Sau thành công ban đầu đó, Vượng xây khu tổ hợp cao ốc văn phòng đầu tiên của Hà Nội, trung tâm Vincom Bà Triệu [thành lập năm 2002, khai trương năm 2004 – ND], và một loạt các dự án nhà ở khác tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. 
Nhiều dự án đó được xây dựng với hỗ trợ từ các chương trình “Xây dựng-Chuyển giao” (Build-Transfer). Trong các chương trình này, các công ty nhà nước thiếu tiền hay các quan chức giao đất cho các nhà kinh doanh địa ốc để đổi lấy đường xá hay các cơ sở hạ tầng khác.
Năm 2012, Vượng sáp nhập Vinpearl – mảng kinh doanh resort – với Vincom – mảng kinh doanh địa ốc – để tạo thành Vingroup.
Một năm sau đó, tạp chí Forbes tuyên bố Vượng là tỷ phú đầu tiên của Việt Nam. “Câu chuyện của Vượng chính là hiện thân của câu chuyện Việt Nam thời hậu chiến, một thành quả tư bản trên một đất nước vẫn tồn tại trên danh nghĩa là một nước cộng sản”, Forbes bình luận.
Bây giờ, chiến lược kinh doanh của Vượng tiếp tục theo đuổi cái cốt truyện “hiện thân” đó. 
Tất cả những gì tôi nghe kể về Vingroup đều cho thấy đấy là một môi trường làm việc khắt khe. Họ có một chuẩn quy tắc ăn mặc nghiêm khắc, những nhân viên vi phạm có thể chịu phạt bằng cách trừ lương (một phát ngôn viên Vingroup cho tôi biết tiền phạt này được góp vào làm từ thiện). 
Trong cuộc phỏng vấn với báo Tuổi Trẻ, Vượng nói rằng văn hóa doanh nghiệp của Vingroup được xây dựng xung quanh “ba giá trị: lòng yêu nước, kỷ luật, và văn minh”. Vượng đề xuất cho nhân viên tập đoàn ông đọc cuốn sách dạy kinh doanh “Từ tốt đến vĩ đại: Tại sao một số công ty đạt bước nhảy vọt còn các công ty khác thì không“.
Vingroup càng mở rộng sang các ngành khác thì sản phẩm mới lại càng xuất hiện nhiều hơn. VinFast mới đây xuất xưởng xe máy chạy điện, một dạng ít ô nhiễm hơn so với phương tiện mà phần lớn người Việt Nam dùng để đi lại. Tuy nhiên, VinFast đang đặt cược là vài triệu người trong dân số 100 triệu người Việt Nam sẽ sớm đặt mua những chiếc xe hơi đầu tiên của họ. Quy trình sản xuất những chiếc ô tô mui kín, mẫu đầu tiên trong một nhóm ba mẫu xe, đã được khởi động vào tháng 6 này.
Công luận biết rất ít về các mối quan hệ giữa Vingroup và chính phủ Việt Nam. Nhưng trong khi giới lãnh đạo Việt Nam đang tìm cách đẩy qua bên lề các doanh nghiệp nhà nước cứng nhắc, họ thường phát biểu rằng khối kinh tế tư nhân là động lực hàng đầu cho tăng trưởng của đất nước. 
Năm 2017, khi Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam, ông Nguyễn Phú Trọng (người mới đây đã trở thành chủ tịch nước), tới thăm nhà máy VinFast, có tin cho biết ông Trọng đã khen ngợi Vingroup là “nhà tiên phong trong sản xuất nhãn hiệu xe quốc gia”.
Gần đây hơn, trong một dịp khai trương sản phẩm hồi đầu tháng 6/2019, Vượng đã lái một chiếc xe điện tại nhà máy Hải Phòng của VinFast. Ngồi cùng xe với Vượng là khuôn mặt tươi cười của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, người đang khuyến khích người dân nước mình “ưu tiên dùng hàng Việt Nam”.
Năm ngoái, chính phủ Việt Nam đưa ra một số biện pháp để kiểm soát lượng xe hơi nhập khẩu. Động thái này có lợi cho VinFast và cả Thaco, nhà sản xuất xe hơi còn lại của Việt Nam. Nhiều người Việt Nam tin rằng động thái đó là một nỗ lực bảo hộ nhãn hiệu xe hơi non trẻ của VinFast. 
Việt Nam cũng đã công bố các kế hoạch giảm sử dụng xe gắn máy gây ô nhiễm trong giao thông tại hai siêu đô thị Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh. Nhiều người Việt Nam nói với tôi cho rằng động thái này cũng được thiết kế để giúp đỡ cho các xe máy chạy điện của VinFast và cho doanh nghiệp kinh doanh xe buýt chạy điện, VinBus, mà Vingroup mới lập ra vào tháng 5/2019.
Khi tôi hỏi phó chủ tịch Thủy rằng Vingroup có đóng vai trò gì trong chính sách giao thông của chính phủ Việt Nam hay không, bà Thủy gạt bỏ ngay ý tưởng đó: “Chúng tôi không bao giờ vận động hành lang với chính phủ vì bất cứ điều gì cả”, bà nói. 
Trình bày chung về tầm nhìn của ông Vượng dành cho Vingroup, bà Thủy nói tập đoàn này có một sứ mạng “rất nặng nề” là phải dẫn dắt nhiều ngành công nghiệp của Việt Nam, với mục tiêu trở thành doanh nghiệp dẫn đầu hay chí ít là đứng thứ nhì trong mọi ngành kinh doanh họ làm. “Chúng tôi đã có may mắn trong các năm qua khi chính phủ hỗ trợ khối kinh tế tư nhân vươn lên hàng đầu”, bà Thủy nói. “Chúng tôi may mắn là đang có mặt đúng thời điểm và đang làm những gì tốt nhất cho đất nước.”
Chiếm lĩnh


Một cửa hàng tiện lợi VinMart của Vingroup ở Hà Nội. Ảnh: Reuters.

Sự thâm nhập của Vingroup vào mọi mặt trong đời sống tại Việt Nam sẽ còn trở nên sâu sắc hơn nữa. 
Năm ngoái, Vingroup làm cả thị trường ngạc nhiên bằng tuyên bố khởi động mảng kinh doanh điện thoại thông minh VinSmart, và một đơn vị mới trong tập đoàn chuyên về trí tuệ nhân tạo và phân tích dữ liệu lớn. 
Ông Vượng tuyển người một cách sâu rộng cho các hoạt động mới, săn tìm nhân tài từ giới người Việt sống ở nước ngoài, những người hay được gọi là Việt kiều. Vũ Hà Văn là một giáo sư toán học tại Đại học Yale đã có nhiều năm làm việc ở nước ngoài (ở Mỹ ông được biết đến với tên Van H Vu). Ông đã được chọn làm cố vấn chính cho Vingroup về trí tuệ nhân tạo. 
Tôi đến nói chuyện với ông Văn tại khu Times City, một khu đô thị tại Hà Nội do Vingroup xây dựng. Khu này là một minh họa sống động cho tầm nhìn của Vingroup: bên cạnh các căn hộ chung cư cao cấp Vinhomes là bệnh viện quốc tế Vinmec, một ngôi trường Vinschool, một thủy cung Vinpearl, và một khu mua sắm Vincom Mega Mall. 
Trong văn phòng Vingroup có đầy các ghế lười hạt xốp và tranh ảnh Bill Gates với Steve Jobs, ông Văn bảo tôi rằng công việc của họ là nghiên cứu các ứng dụng dữ liệu lớn sẽ cho phép Vingroup cung cấp thêm các dịch vụ khác khi tập đoàn này mở rộng các ngành kinh doanh điện thoại, TV thông minh, nhà cửa và xe hơi. 
Ví dụ, các cửa hàng siêu thị VinMart có thể sử dụng các “camera thông minh” để lưu lại thông tin về thời gian khách hàng nán lại một gian hàng nào đó trong siêu thị. 
Ông Văn cũng nói với tôi rằng đơn vị nghiên cứu trí tuệ nhân tạo của Vingroup đang tiến hành các nghiên cứu với mục đích “trợ giúp cộng đồng khoa học và xã hội nói chung”. Trong số đó có một nghiên cứu làm bản đồ gen người cho Việt Nam. 
Qua một chương trình có khả năng giúp ích cho ngành công nghệ cao còn non trẻ của Việt Nam, Vingroup còn đang cấp học bổng cho các sinh viên cao học tài năng, những người này không hề có nghĩa vụ bắt buộc phải làm việc cho Vingroup sau khi tốt nghiệp.
“Chúng tôi cho rằng nếu lực lượng lao động của cả nước lớn mạnh, chúng tôi cũng sẽ hưởng lợi thôi,” ông Văn bảo tôi.
Tuy nhiên, với việc Vingroup và các công ty đang lên khác gia tăng ảnh hưởng và cho ra lò các công nghệ mới đầy quyền năng, giới hoạt động xã hội dân sự nói rằng cần phải có biện pháp kiểm tra, giám sát hiệu quả giới doanh nghiệp lớn. 
Các quan điểm phê phán và các báo cáo khắt khe về giới doanh nghiệp lớn rõ ràng là đang thiếu vắng trong môi trường truyền thông bị nhà nước kiểm soát của Việt Nam. Các đơn vị truyền thông Việt Nam không chỉ phải hoạt động dưới bàn tay kiểm duyệt của nhà nước, họ thường vật lộn về mặt tài chính và rất ngại làm phiền lòng các doanh nghiệp mua nhiều quảng cáo.
Mối quan hệ giữa cánh nhà báo và các doanh nghiệp thường khá là nhập nhằng. Giống như tại Trung Quốc, các phóng viên Việt Nam thường được trả lương thấp và họ thỉnh thoảng được các doanh nghiệp cho thêm các khoản tiền mặt nhỏ mỗi lần họ đến dự các buổi họp báo. 
Khi tôi đến dự buổi khai trương mẫu điện thoại Vsmart tại TP. Hồ Chí Minh vào tháng 12 năm ngoái, trong bộ tài liệu quảng cáo dành riêng cho báo giới mà bên Vingroup trao cho tôi có kèm một phong bì hai triệu đồng (khoảng 85 đô-la Mỹ). Tôi trả cái phong bì đó lại cho một nhân viên Vingroup. 
Bên Vingroup xác nhận rằng tại Việt Nam “theo thông lệ” doanh nghiệp thường mời các phóng viên ăn trưa sau buổi họp báo. Một khoản “tiền tiêu vặt” thường được doanh nghiệp trao cho các phóng viên trong trường hợp doanh nghiệp không thể tổ chức ăn trưa. (Các bữa ăn trưa của tôi ở Hà Nội đều do tòa soạn Financial Times trả, ít khi nhiều hơn 10 đô-la Mỹ.)
Khi tôi mới lần đầu viết bài về VinFast cho Financial Times năm 2018, công ty này đã liên lạc với tôi chỉ vài phút sau khi bài báo được đăng lên mạng. Họ yêu cầu chúng tôi xóa bỏ một câu trong bài nói về mối quan hệ giữa Vingroup với hãng BMW vốn đang hỗ trợ chuyên môn kỹ thuật cho VinFast. Vingroup không hề nói rằng câu đó sai sự thật. Financial Times từ chối yêu cầu xóa câu đó của họ. 
Tuy nhiên, trong cõi mạng Việt Nam, các tin bài với những chi tiết gây tranh cãi thường biến mất sau khi có sức ép từ các doanh nghiệp hay quan chức nhà nước. 
Tranh luận về tầm ảnh hưởng đang lớn mạnh của Vingroup thường sống động hơn trên các mạng xã hội. Việt Nam hay được miêu tả là một phiên bản nhỏ của Trung Quốc, nước láng giềng cộng sản của Việt Nam. Tuy nhiên, có một lĩnh vực mà phép so sánh này trật lất: mạng internet. Trung Quốc xây dựng mạng internet riêng của họ phía sau bức “vạn lý tường lửa” để không cho các dịch vụ mạng xã hội từ Mỹ xâm nhập. Việt Nam thì lại vẫn cho phép Facebook, YouTube và Google hoạt động.
Người Việt Nam được tự do nói những gì họ nghĩ hơn người Trung Quốc nhưng thỉnh thoảng họ vẫn phải gánh chịu hậu quả của việc đó.
Sử dụng một luật an ninh mạng khắt khe mới ban hành, chính phủ Việt Nam đang cố gắng kiểm soát các doanh nghiệp công nghệ khổng lồ từ Mỹ cũng như môi trường tự do ngôn luận mà các doanh nghiệp này cung cấp. Chính phủ Việt Nam đang cảnh giác với vai trò của mạng xã hội trong việc tạo điều kiện cho người dân tổ chức các cuộc biểu tình lớn. Những cuộc biểu tình như thế đã diễn ra trong những năm gần đây, ví dụ như cuộc biểu tình năm 2016 liên quan đến việc một nhà máy thép của Đài Loan xả hóa chất độc hại ra bên ngoài. 
Quyền lực
Một chiều nọ ở Hà Nội, tôi gặp Nguyễn Anh Tuấn, một nhà hoạt động thuộc cộng đồng bất đồng chính kiến tuy nhỏ nhưng rất có tiếng nói tại Việt Nam. 


Nhà hoạt động Nguyễn Anh Tuấn, người phải đối mặt với cả quyền lực của chính quyền lẫn Vingroup. Ảnh: New York Times.

Tuấn đã có nhiều bài viết sắc sảo trên Facebook về các thương vụ đất đai lớn có dính líu tới các đại doanh nghiệp tư nhân và giới quan chức chính phủ. Trong một loạt bài bắt đầu từ cuối năm 2016, Tuấn chất vấn cách mà Vingroup đã dùng để có thể giành được một mảnh đất đắt đỏ nằm ở trung tâm Hà Nội vốn có liên quan đến việc cổ phần hóa một doanh nghiệp nhà nước chuyên kinh doanh dịch vụ triển lãm.
Tuấn đặt câu hỏi về giá tiền mà Vingroup đã trả, về quy trình mà Vingroup dùng để lấy được đất, và về một quyết định của Ủy ban Nhân dân TP. Hà Nội cho phép Vingroup xây dựng các tòa nhà chọc trời trên khu đất đó. Việc xây dựng này bất chấp các quy định nghiêm ngặt về kiểm soát độ cao công trình vốn được áp dụng bên trong khu vực nội đô mang tính lịch sử của thủ đô Hà Nội. (Vingroup nói rằng họ đã xin được giấy phép cho việc xây dựng công trình đến 50 tầng tại khu đất đó.)
Tuấn kể rằng vào tháng 5/2018, anh đã bị giữ lại tại sân bay TP. Hồ Chí Minh khi vừa đi nước ngoài về. Tuấn đã bị giữ 15 tiếng đồng hồ bởi các sĩ quan đến từ Phòng A67, đơn vị chống khủng bố của Bộ Công an đầy quyền lực tại Việt Nam. Chính Bộ Công an này đã chủ trì việc soạn thảo luật an ninh mạng của Việt Nam. Tuấn kể rằng một viên chức đã nói với anh: “Anh phải xóa bài về Vingroup và cách họ chiếm khu đất kia.”
Không sợ hãi, Tuấn viết tiếp một bài khác kể lại cả vụ việc bị tạm giữ này. Anh viết: “Nếu các ông muốn tôi xóa bài về đảng hay về chính quyền thì tôi còn hiểu. Nhưng tại sao các ông lại muốn tôi xóa bài về Vingroup?”. Tuấn vẫn để các bài đó trên trang Facebook của mình.
Tuấn không phải là người duy nhất đã đặt câu hỏi về các thương vụ đất đai của Vingroup, Thủ tướng Nguyễn  Xuân Phúc đã công khai hỏi rằng ai cho phép xây dựng công trình cao tầng trong nội đô Hà Nội. (Các tài liệu đã được công khai cho thấy rằng Vingroup mua lại đến 90% cổ phần của công ty triển lãm, dựa trên đề xuất của công ty đó, trong một vụ mua bán cổ phần mà Vingroup là bên duy nhất đi mua.)
“Tôi tin tưởng một cách mạnh mẽ rằng người Việt Nam xứng đáng có một đất nước tốt đẹp hơn”, Tuấn nói với tôi. “Nhưng để đạt được mục tiêu đó, chúng tôi cần một nền báo chí tự do, chúng tôi cần tự do hiệp hội, và chúng tôi cần tự do hội họp để người dân có thể được lắng nghe”.
Sơn Đặng, một kiến trúc sư ngụ tại Nha Trang, nói rằng anh để ý đến khu công viên hoang dã trên đảo Phú Quốc của Vingroup sau khi nhìn thấy hình ảnh khu công viên này trên bản đồ Google Earth. Sơn nhận thấy  công viên này được xây dựng trên đất thuộc quy hoạch rừng quốc gia của Việt Nam. 
Sơn bèn viết một bài phê phán Vingroup trên Facebook. Bài viết lan toả nhanh chóng và được trích lại trên trang BBC Việt Ngữ – một nguồn tin không kiểm duyệt của nhiều người dân trong nước. 
“Sau khi tôi đăng bài đó, tôi bị chỉ trích gay gắt trên trang của mình. Các chỉ trích đó đều bảo vệ Vingroup”, Sơn kể với tôi. Anh nói rằng anh cũng đã bị sách nhiễu tại chính nhà mình, nhưng anh yêu cầu tôi không viết chi tiết về việc đó để tránh nguy cơ bị trả đũa. 
Các hậu quả rõ là nặng tay nói trên dành cho những người chỉ trích Vingroup không chỉ xảy ra cho những người thuộc cộng đồng bất đồng chính kiến nhỏ bé của Việt Nam.
Trong một buổi chuyện trò cà phê sáng tại một khách sạn sang trọng ở Hà Nội, tôi đã gặp một nhóm chuyên gia và doanh nhân giàu có. Họ đều nói rằng họ đã bị công an Việt Nam hỏi thăm vì chỉ trích Vingroup.
Năm người mua căn hộ trong khu đô thị Vinhomes Skylake đã kể với tôi rằng họ đã phải trả những mức giá cao nhất tính trên mét đất cho các căn hộ hạng sang. Nhưng họ vẫn chưa được chuyển vào ở các căn hộ đó. Một con đường dẫn vào khu nhà, cùng với một cái hồ (được nêu trong tên khu đô thị) vốn phải được xây vì là một phần trong dự án “Xây dựng-Chuyển giao” – đến giờ vẫn chưa có. 
Những nhà đầu tư địa ốc cáu kỉnh thì ở đâu trên thế giới cũng có cả. Nhưng nhóm năm người này phàn nàn rằng phản ứng của Vingroup đã làm cả bọn họ ngạc nhiên. 
Hồi tháng 1/2019, khoảng 250 khách mua căn hộ Skylake đã gặp Vingroup để yêu cầu tập đoàn này giải thích lý do giao nhà chậm trễ. (Các khách mua nhà này kể lại rằng địa điểm diễn ra cuộc gặp đã phải thay đổi hai lần do yêu cầu từ công an.) Cuộc gặp không đưa ra được giải pháp gì. Vingroup chuyển vấn đề cho bên luật sư của họ. 
Sau cuộc gặp, một số khách mua nhà tham gia cuộc gặp đã nhận được những tin nhắn điện thoại từ những số lạ. Họ kể với tôi rằng những tin nhắn này đe dọa “an toàn của gia đình” họ. 
Họ bèn tổ chức hai cuộc biểu tình vào tháng Ba vừa rồi. Cuộc biểu tình đã có mặt cả công an và “những kẻ nhìn như bọn mafia trong các series phim bạo lực Hollywood”. Họ cho tôi coi hình của một nhóm người đàn ông trẻ, một vài người trong nhóm đó mang khẩu trang và cầm dù (trong một ngày không mưa). Những kẻ đó lườm mắt vào camera chụp hình. Một người trong nhóm các khách mua nhà đã bị trầy xước do xô xát với một kẻ trong nhóm người lạ đó.
Truyền thông nhà nước có đưa tin về tranh chấp tại khu đô thị Skylake. Tuy nhiên, trong vài trường hợp, các bài báo biến mất khỏi mạng internet sau khi được đăng tải. 
Sau khi tôi phỏng vấn những vị khách mua nhà nói trên vào tháng Tư vừa rồi, hai người trong số họ đã bị công an gọi điện và đến nhà hỏi thăm. Bên công an cảnh báo họ không được nói chuyện với phóng viên hay đăng bài trên Facebook (một cuộc gọi diễn ra ngay trong lúc tôi đang phỏng vấn một người. Cuộc gọi đó cảnh báo người này không được nói chuyện với người ngoại quốc).
Nhóm khách mua nhà kia gửi email cho tôi sau các cuộc phỏng vấn. Họ yêu cầu tôi không nêu tên họ nhưng thỉnh cầu tôi phải kể câu chuyện của họ ra. 
Tuy không thể liên kết trực tiếp Vingroup với bên công an và với nhóm những kẻ đeo khẩu trang, các vị khách mua nhà đầy bất bình của khu Skylake tin rằng có một mối dây liên kết cả ba nhóm đó. 
Khi tôi hỏi Vingroup về các cuộc các chạm trán nói trên, Vingroup nói rằng các thông tin này “không chính xác” và “rõ ràng là dựa trên những nguồn không khả tín hay những tin đồn thất thiệt”.
Khi tôi hỏi Vingroup về vụ tranh chấp Skylake, họ xác nhận rằng các công trình công cộng [thuộc dự án Skylake – ND] đang được Ủy ban Nhân dân TP. Hà Nội tiến hành. “Chúng tôi không thể can thiệp [vào các công trình đó]”. Và rằng chi tiết này đã được nêu trong hợp đồng mua bán nhà với các khách hàng, đồng thời đã giải thích cho họ. “Nhưng một số người từ chối không chịu hiểu”.
Một dấu hiệu cho tầm ảnh hưởng khủng khiếp của Vingroup chính là việc một loạt người Việt Nam mà tôi đã phỏng vấn, bao gồm bốn chuyên gia chuyên phân tích tài chính về Vingroup, đều từ chối cho tôi dẫn lời mà có nêu tên họ. Họ sợ Vingroup sẽ không hài lòng.
Chính Vingroup cũng giám sát mạng xã hội. Họ làm một việc mà người Việt Nam gọi là “hóng” (social listening) và trong một số trường hợp, Vingroup tiến hành can thiệp, cho dù là những vấn đề nhỏ.
Đỗ Thanh Huyền, một người làm việc tại Hà Nội, kể với tôi rằng Vingroup đã liên hệ với cô sau khi cô phàn nàn về tập đoàn này trên Facebook. Huyền phản ánh rằng một máy trộn xi măng tại một khu đô thị của Vinhomes đang nằm chắn trên một đoạn lề đường, khiến cho người đi bộ phải đi xuống lòng đường đông đúc xe cộ.
Nhân viên của Vingroup đã liên lạc với Huyền nói rằng họ đang xử lý vấn đề nên yêu cầu Huyền phải gỡ bài trên Facebook xuống. Huyền từ chối. Cô bảo tôi: “Tôi nói với họ ‘Không, đó là những gì tôi thấy. Tôi muốn các anh phải tôn trọng không gian công cộng’”.
Huyền nói tiếp: “Việc này không chỉ là về xe hơi, về xe máy điện, về trí tuệ nhân tạo hay về trường đại học; đây là về cái cách mà họ đang cố gắng kiểm soát xã hội. Chúng tôi cần phải học những bài học từ các chaebol”.
Vingroup xác nhận rằng họ có theo dõi mạng xã hội với mục tiêu “xử lý nhanh” nhằm bảo vệ quyền lợi khách hàng của họ. “Thông thường, những người phàn nàn trên mạng xã hội đều tự nguyện sửa bài hoặc xóa bài”, Vingroup cho tôi biết.
Cái bóng chaebol


Toà nhà Landmark 81 của Vingroup được cho là toà nhà cao nhất Đông Dương. Ảnh: TaiwanNews.

Tranh cãi về Vingroup xuất hiện trong một thời điểm quan trọng đối với các nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam.
Các chaebol ở Hàn Quốc đã từng là nền tảng cho kỳ tích phát triển kinh tế của nước này. Nhưng các chaebol cũng liên tục làm xáo trộn hệ thống tài chính Hàn Quốc và gặp hàng loạt các bê bối. Một bê bối năm ngoái dẫn đến án tù dành cho cựu tổng thống Park Geun-hye.
Một chuyên gia người Hàn Quốc nói rằng có một rủi ro là các doanh nghiệp mới nổi của Việt Nam, dẫn đầu là Vingroup, có thể trở thành những doanh nghiệp “quá lớn để có thể sụp đổ” (too big to fail). Việc này mang lại những hậu quả nhất định cho cả nền kinh tế và xã hội Việt Nam.
“Nếu Vingroup hay các doanh nghiệp khác chiếm một phần đáng kể việc sản xuất hay nguồn việc làm của Việt Nam, chính phủ sẽ không có lựa chọn nào ngoài việc phải dựa dẫm vào các doanh nghiệp lớn đó để điều chỉnh chính sách kinh tế”, Woochan Kim, một giáo sư dạy ngành kinh doanh của Đại học Korea, nói với tôi qua điện thoại từ Seoul. “Rất khó để quản lý các doanh nghiệp này, và truyền thông trong nước sẽ phụ thuộc nặng nề vào quảng cáo từ Vingroup và các doanh nghiệp khác. Phụ thuộc tới mức truyền thông sẽ không đưa tin về các bê bối của doanh nghiệp”.
Không thể biết được là giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam có đang thảo luận chuyện này hay không. Công chúng hiếm khi biết đến các tranh luận chính trị trong nội bộ đảng. Nhưng chính sách mang dấu ấn nhất của vị lãnh đạo đảng, ông Nguyễn Phú Trọng, chính là chiến dịch chống tham nhũng vẫn đang tiếp diễn. Chiến dịch này đã khiến một loạt cựu quan chức và doanh nhân vào tù. 
Hồi tháng Tư vừa rồi, công an bắt Phạm Nhật Vũ, em trai Phạm Nhật Vượng, với nghi vấn đưa hối lộ trong một vụ bê bối của một doanh nghiệp truyền thông. Vụ bắt giữ này có vẻ không liên quan đến Vingroup, tuy nhiên, nhiều người xem đây là một dấu hiệu cho thấy nhà nước Việt Nam đang ngày càng ít dung túng cho các sai phạm của những kẻ chóp bu.
Trong điều kiện là nền kinh tế Việt Nam vẫn tăng trưởng mạnh, cùng với việc kinh doanh địa ốc – nguồn tiền chính cho các ngành kinh doanh mới đầy rủi ro của họ – vẫn đang ăn nên làm ra, Vingroup sẽ tiếp tục chiếm thế thượng phong và ngày càng lớn mạnh.
Nhưng quỹ đạo phát triển của các doanh nghiệp ít khi nào là một đường thẳng, kể cả những doanh nghiệp ở Việt Nam, nơi mà doanh nghiệp lớn nhất trong nước có vẻ, trong một chừng mực nào đó, ít nhất là vẫn đang dựa dẫm vào sự ủng hộ từ giới chóp bu cầm quyền.
“Giờ đây, tôi nghĩ rằng, nếu mọi thứ vẫn tiếp tục như hiện nay, Vingroup sẽ là một trong những doanh nghiệp tư nhân được quản lý tốt nhất tại Việt Nam”, Alexander Vuving nói. Tuy nhiên, ông phân tích thêm: “Vì thành công của một doanh nghiệp tư nhân ở đất nước này tùy thuộc vào mối quan hệ của họ với các chính trị gia, số phận của họ tùy thuộc nhiều vào các dàn xếp chính trị nội bộ bên trong giới tinh hoa cầm quyền”.
Tác giả John Reed là phóng viên phụ trách Đông Nam Á và là trưởng văn phòng Bangkok của Financial Times.
Từ khóa:
tập đoàn đa ngành: conglomerate (n)
tập đoàn đa ngành kiểu Hàn Quốc: chaebol (n)
bê bối doanh nghiệp: corporate scandal (np)
vận động hành lang: lobbying (n)
quản trị doanh nghiệp: corporate governance (np)
xã hội dân sự: civil society (np)

https://www.luatkhoa.org/2019/06/vingroup-va-su-troi-day-day-nghi-van-cua-mot-de-che-kinh-te/
NHẤT TƯỚNG CÔNG THÀNH VẠN CỐT KHÔ .
Sau khi đọc tin về "nghi ngờ có thêm mồ chôn tập thể cán binh CS chết khi tấn công sân bay TSN trong trận Mậu Thân 1968 , sau khi đã phát hiện và cải táng 1 mồ chôn tập thể của 170 cán binh CS" , có thể trùng hợp với con số đã chết tại hãng dệt Vinatexco , ở đoạn 7b(4)(e)5 dưới đây , tôi xin tạm dịch báo cáo của Lực Lượng Yểm Trợ Tác Chiến 377 thuộc Không Lực Mỹ tại TBD (PACAF)  lập ngày 9/3/1968 .-- Tài .

VỀ TÌNH HÌNH CHIẾN SỰ BẮT ĐẦU TỪ LÚC 03:20 NGÀY 31/1/1968 ĐẾN 21:00 CÙNG NGÀY VÀ CÁC CHẠM SÚNG NHỎ VÀ HOẠT ĐỘNG THĂM DÒ CỦA ĐỊCH Ở NHIỀU NƠI TRÊN CHU VI PHÒNG THỦ SÂN BAY TSN  CHO TỚI NGÀY 9/2/1968 .
. . .
7. TÌNH BÁO .
. . .
7b(4)(e)5 : TĐ 90 của Trung đoàn 1 CSBV (mật danh KB-604) đã đóng quân trong hãng dệt Vinatexco , tây bắc của điểm bị chọc thủng * trên vành đai sân bay TSN . TĐ có 12 vị trí cối ở các vị trí bắc , tây và nam của hãng Vinatexco và cung cấp hỏa lực cho lực lượng (LL) tấn công , theo lời khai của tù binh . Đơn vị này đã chết trên 170 người , phần lớn do oanh kích của Không quân vào hãng dệt chỉ trong ngày 31/1/68 . Theo tin tình báo của VNCH có BẢY PHI CÔNG và 15 CHUYÊN VIÊN KỸ THUẬT CSBV đã chết tại hãng dệt này .
* TĐ 10 Đặc công đã chận 1 xe Lambretta trên QL 1 , chất đầy chất nổ và phá được một đoạn trên hàng rào bảo vệ sân bay , các đv của VC đã dựa vào lỗ hổng này mà vào sân bay .
. . .
10 . KẾT QUẢ :
a/ Tổn thất địch CHỈ TRONG NGÀY 31/1/1968 : gồm 157 CHẾT (có đếm xác/body count) TRONG hàng rào sân bay , và CHÍN tù binh bị bắt bởi LL bạn trong cùng khu vực . Tại khu vực bên NGOÀI , kế cận hàng rào , đã ĐẾM ĐƯỢC 267 XÁC cho tới khi việc đếm xác này bị đình chỉ do các đv bạn được điều đi hành quân nơi khác . (Nghĩa là số lính CS chết phải nhiều hơn con số đã đếm.-- Tài) . Tất cả các xác và tù binh địch này có lẻ thuộc TĐ Đặc công C-10 , TĐ 267 , TĐ 16 , và TĐ 90 được nhận diện ở đoạn 7b(4)(e) bên trên . TĐ 269 được nhận diện ở đoạn 7b(4)(e) bên trên đã chạm súng với TĐ 53 ĐPQ VNCH (có BCH ở Bà Quẹo , phía Tây của phi trường.--Tài) có sự yểm trợ của trực thăng võ trang Mỹ (Light Fire Team) , đã bị thiệt hại 286 CHẾT (có đếm xác) . Các LL bạn như TĐ 2 Công Vụ VNCH và LL đặc nhiệm Peter của Mỹ hoạt động ở khu vực Cổng số 10 (O.F. 10) báo cáo đã hạ sát trên 82 VC (có đếm xác) .
Như vậy số xác ĐÃ ĐẾM , bao gồm trên 170 đã chết ở đoạn 7b(4)(e)5 bên trên (tại hãng dệt Vinatexco.-- Tài) , là TRÊN 962 XÁC .
b/ Tổn thất của bạn :
Mỹ :
Chết : 4 quân cảnh (security police) không quân Mỹ , 19 thuộc lục quân Mỹ
Bị thương : 11 quân cảnh không quân Mỹ , 75 lục quân Mỹ
VNCH :
Chết : 5 lính KQ , 27 lính bộ binh và ĐPQ .
Bị thương : 12 lính KQ , 67 lính BB và ĐPQ .
c/ Có 145 vũ khí địch tìm thấy trong sân bay trong có 43 là súng cộng đồng .
d/ Tổn thất về máy bay :
Máy bay Mỹ : 9 AC-47 bị hư nhẹ , 1 C-47 bị hư nhẹ . 1 C-54 bị hư nhẹ và hai C-117 của hải quân bị hư nhẹ .
Máy bay VNCH : ko có thiệt hại .
e/ Thiệt hại về nhà cửa :
- 4 thùng Conex chứa sơn bị cháy .
- 1 xe van bị cháy .
- 1 nhà di động (trailer house) bị cháy
- 1 mái của kho (sed roof) bị hư nhưng sửa được .
- Khoảng 400 ft dây điện bị cháy do cháy cỏ .
- Khoảng 50 bóng đèn , gắn trên vành đai phòng thủ , bị hư .
f/ Phi đạo : một lổ cở 3 ft x 3ft x 1 ft (0.914 m x 0.914 m sâu 0.305 m = 0.254 m3) nằm ở rìa của phị đạo do trúng pháo kích . Phi đạo vẫn hoạt động bình thường và hư hỏng được sửa trong ngày .
. . .
Đọc đầy đủ ở : http://www.tsna.org/afteraction/jan311968.html
Nhận xét : những con số trong bài này hơi trùng hợp với bài sau của 1 KTS Việt nam :
http://kenhtructiep.net/tin-tuc-phap-luat/phia-duong-bang-con-do-cac-anh-nam--793231

==
NHẤT TƯỚNG CÔNG THÀNH VẠN CỐT KHÔ , bài 2 . 
. . . 
"Vào khoảng 06:45 g , đại đội 1 của TĐ 53 ĐPQ * , bảo vệ phía tây của sân bay TSN , đã báo cáo rằng 1 TĐ Việt cộng đã chiếm làng/xã Tau Phu ở tọa độ XS793845 và đã bao vây BCH đại đội ở tọa độ XS794928 . Chỉ huy của đại đội dẫn lính ra ngoài để kiểm tra tình hình , sau đó đã bị giết , và VC đã treo và đốt xác (cremate) ông trước BCH đại đội . Vào khoảng 06:45 một thành phần của TĐ 53 ĐPQ rời BCH tiến về rìa tây bắc của xã Bà
 Quẹo kế cận (vicinity) tọa độ XS782946 , chưa tới 500 m Nam Tây Nam của tháp canh (bunker) 051 , và đụng độ với khoảng 2 đại đội địch mới tăng cường cho mặt trận này (a reinforced two-company assault team) . (Một lục soát sau đó tại khu vực này đã phát hiện 169 xác địch ở tọa độ XS785954)" .
* BCH tiểu đoàn này nằm trên đường từ Bà Quẹo đi Bình Hưng Hòa . Tôi có bạn bè ở TĐ này .
Dịch từ nguồn đã dẫn trong bài trước .

====
ĐỌC THÊM : vào đây để xem hình ảnh liên quan .https://www.facebook.com/photo.php?fbid=3397035070310295&set=pcb.3397037376976731&type=3&__tn__=HH-R&eid=ARA7RSjXNhfOLb7cqr-sxB5HWHGz1jmk70X55aWH_LWEykEenNcaaLzUSFmBLaMEUQ-Glz6NMGnPi9me

Thursday, June 27, 2019

Giấc mơ chiến thắng của Thiếu Tá Trần Ngọc Huế tan vỡ vào Mùa Xuân năm 1971 ở Hạ Lào.




Ðầu tháng 2-1971, khi cuộc hành quân Lam Sơn 719 đánh qua những căn cứ hậu cần của CSBV trên đường xâm nhập Hồ Chí Minh xảy ra, đơn vị của Thiếu Tá Huế vẫn còn hoạt động ở vùng phi quân sự, và trung đoàn 54 của Trung Tá Ðính vẫn lo an ninh ở phía Nam cố đô Huế. Mặc dù Sư Ðoàn 1BB là một trong ba lực lượng chính của cuộc hành quân, trong thời gian đầu BTL Sư Ðoàn 1BB chỉ sử dụng hai trung đoàn. Nhưng đến cuối tháng 2, tình hình thay đổi bất lợi ở mặt trận Hạ Lào.
Sau cuộc hội thảo với Tổng Thống Thiệu ở Sài Gòn ngày 28 tháng 2, Tướng Hoàng Xuân Lãm quyết định thay Sư Ðoàn Nhảy Dù bằng Sư Ðoàn 1BB, làm đơn vị chính đánh vào Tchepone. Ngày 2 tháng 3 đơn vị của Huế, TÐ 2/2, TÐ 3/2; và một ban tiền trạm của trung đoàn 4 được trục thăng vận đến Khe Sanh để chuẩn bị nhảy vào Tchepone. Sau khi các tiểu đoàn của trung đoàn 1 liên tiếp thiết lập các cứ điểm dây chuyền Lolo, Liz và Sophia ở hướng Nam dẫn về Tchepone để chuẩn bị cho mục tiêu chánh. Ngày 6 tháng 3, TÐ 2 và 3 của trung đoàn 2 nhảy vào Tchepone theo đúng lịch trình của kế hoạch. Hơn 120 trực thăng đưa hai tiểu đoàn 2/2 và 3/2 vào cứ điểm - một bãi đáp trực thăng - có tên là Hope ở hướng Bắc của Tchepone. Chỉ gặp một vài kháng cự nhỏ sau khi đổ quân, tiểu đoàn của 2/2 của Thiếu Tá Huế bung ra lục soát và tiến vào Tchepone. Ðến ngày 8, tiểu đoàn 2/2 báo cáo họ đã nằm bên trong thị trấn. Sau hai ngày lục soát, thay vì hai tiểu đoàn sẽ được trực thăng vận ra khỏi Tchepone như kế hoạch nguyên thủy, Tướng Lãm ra lệnh cho tiểu đoàn 2/2 của Huế tiến sâu về phía nam, vượt qua sông Xe Pone, rồi hành quân lục soát về hướng các cứ điểm Sophia, Liz, và LoLo.

Tại đây họ sẽ nhập chung với quân của trung đoàn 1, rồi cả hai trung đoàn 1 và 2 sẽ được trực thăng vận về khu vục đường 914 ở để phá hủy binh trạm 33. Sau khi hành quân ở đó từ bảy đến mười ngày, Sư Ðoàn 1 BB sẽ theo thứ tự rút về biên giới Việt Nam. Tại sao lại có sự thay đổi trái ngược như vậy? Tại sao không “nhảy vào Tchepone... đái một cái rồi nhảy ra...” như những gì báo chí đã viết về mục đích của cuộc đột kích vào Tchepone như chúng ta thường đọc qua? Theo tác giả Wiest, phấn khởi vì những chống trả yếu ớt của địch ở chung quanh Tchepone, Tướng Lãm quyết định kéo dài nhiệm vụ của trung đoàn 1 và 2 thêm 10 ngày nữa. Ðây không phải là ý kiến riêng của Tướng Lãm. Những tài liệu giải mật sau này cho thấy, ba ngày sau khi quân VNCH đặt chân xuống Tchepone, Tướng Lãm bay về Sài Gòn họp với Tổng Thống Thiệu và Ðại Tướng Cao Văn Viên. Trong buổi họp ngày 9 tháng 3, Tổng Thống Thiệu muốn TQLC và Sư Ðoàn 1BB bỏ ra bảy đến 10 ngày hành quân ở khu vực đường 914/ binh trạm 33, một vị trí khoảng chín cây số Tây Nam căn cứ Bản Ðông/A Loui trên đường 9 (Ðiện văn, Top Secret MAC 02455 Eyes Only, Ðại Tướng Abarms gởi Trung Tướng Sutherland, 9 March 1971; điện văn, Top Secret QTR 0306 Eyes Only, Trung Tướng Sutherland gởi Ðại Tướng Abarms, 10 March 1971).
Ngày 11, từ bãi đáp Liz, tiểu đoàn 2/2 của Huế được trực thăng vận đến bãi đáp Brown ở khu vực đường 914. Tại đây tiểu đoàn lục soát về phía Nam cho đến ngày 14. Nhưng ngày 14 tháng 3 cũng là ngày địch quân đồng loạt phản công trên mọi hướng. Ðến hôm đó, CSBV đã tụ đủ quân để tấn công liên tục vào tất cả căn cứ hỏa lực hay bãi đáp ở phía Nam đường 9. Ở phía Nam đường 9 - mặt trận của Sư Ðoàn 1 BB và Lữ Ðoàn 147 TQLC - Cộng quân có Sư Ðoàn 2 và 324B, cộng với hai binh trạm (một binh trạm tương đương một trung đoàn), một số quân hơn là đủ để ngăn chận mọi kế hoạch rút quân của VNCH. Từ sáu giờ sáng ngày 14, cứ điểm LoLo và chung quanh phía Nam Tchepone, bốn tiểu đoàn của trung đoàn 1 bị CSBV tấn công liên tục.
Ðến ngày 17, trung đoàn 1 quyết định phải di tản. Tiểu đoàn 4/1 ở lại chận hậu cho ba tiểu đoàn kia được trực thăng vận khỏi mặt trận. Khi đến lượt TÐ 4/1 di tản, trung đoàn phải yêu cầu B-52 đánh bom cách vị trí tiểu đoàn chừng 500 mét (so với khoảng an toàn thông thường là 1,000-1,500 mét) để ngăn chận những đợt tấn công của Cộng quân, hầu có thì giờ lên trực thăng. Nhưng tiểu đoàn chỉ có 83 quân nhân thoát khỏi LoLo; tiểu đoàn phó và tiểu đoàn trưởng thì ở lại LoLo vĩnh viễn. Cùng ngày, ở khu vực đường 914, bốn tiểu đoàn của trung đoàn 2 cũng chuẩn bị rời mặt trận. Ngày 18, TÐ 5/2 được bốc về Khe Sanh trước, trong khi ba tiểu đoàn 2, 3, và 4 được lệnh di chuyển theo hướng Ðông về cứ điểm Delta I để tiếp tục được di tản. Trên đường về Delta I, ba tiểu đoàn chạm địch liên tục. Khi biết không thể tiến về điểm hẹn ở Delta I, Huế cho tiểu đoàn nằm lại tại một cao điểm và dàn quân ra chuẩn bị tử thủ.
Ðêm 19, Cộng quân tấn công bằng pháo và hỏa tiễn trước, tiếp theo đó là quân bộ binh có trang bị súng phun lửa ồ ạt xung phong. Trưa ngày 20, trung đoàn xin Bộ Tư Lệnh Tiền Phương ở Khe Sanh, bằng mọi cách phải cho trực thăng phải hạ cánh di tản ba tiểu đoàn còn lại trước khi họ bị tiêu diệt. Nhưng với gần 1,400 phi vụ trực thăng võ trang; 11 phi vụ B-52; và 270 phi vụ oanh tạc chiến thuật trong ngày, hỏa lực đó chỉ đủ giảm áp lực của địch đủ để trực thăng đáp xuống bốc được tiểu đoàn 3. Tiểu đoàn 2 và 4 phải chờ những phi vụ di tản ngày hôm sau. Nhưng ngày ngày hôm sau là một ngày quá trễ cho Huế và những quân nhân còn lại.
Trong cao điểm của những cuộc tấn công đêm đó, Huế bị trúng đạn súng cối và ngất lịm. Trong lúc loa phóng thanh của địch vang dội những lời kêu gọi đầu hàng, Bộ Chỉ Huy Sư Ðoàn ra lệnh cho tiểu đoàn 2/2 phải đánh mở đường máu để di tản. Khi lính của Huế chuẩn bị đến khiêng ông đi, Thiếu Tá Huế từ chối, biết rằng mình sẽ là một gánh nặng cho toán quân rút đi. Huế ra lệnh cho họ đánh mở đường máu rời mặt trận. Tiểu Ðoàn Phó Nguyễn Hữu Cước chào vĩnh biệt Huế trước khi dẫn toán quân 60 người còn lại đánh mở đường máu rút quân. Vài phút sau, Huế trở thành một trong những tù binh cao cấp bị bắt tại mặt trận Hạ Lào. (Theo lời Thiếu Tá Huế kể lại, sau khi thành công nhảy vào Tchepone, ông được đặc cách vinh thăng trung tá. Chuẩn Tướng Phạm Văn Phú trực tiếp chuyển tin đó đến ông. Sau khi bị bắt làm tù binh, Thiếu Tá Huế khai chức vụ ông là thiếu tá. Nhưng sĩ quan thẩm vấn của CSBV nói ông đã là trung tá, theo những gì họ nghe được trên hệ thống truyền tin của loan truyền ngoài mặt trận của VNCH)
Ở bên kia biên giới, Trung Tá Ðính theo dõi tất cả diễn biến. Trong những ngày cuối cùng của hành quân Lam Sơn 719, Ðính đưa tiểu đoàn 2 của trung đoàn 54 đến Khe Sanh để yểm trợ và đóng cửa căn cứ Khe Sanh. Nhìn những chiến tích - và chiến bại - của Lam Sơn 719, Ðính suy nghĩ nhiều về một cuộc chiến không tương lai, và thân phận của những quân nhân trong cuộc chiến. Cảm nghĩ đó, tác giả Wiest thuật lại theo những gì Trung Tá Ðính kể.