Nước mắt chúng sanh còn nhiều hơn đại dương .
- Muốn biết kiếp trước tạo nhân gì , hảy xem kiếp này hưởng quả gì .
Muốn biết kiếp sau hưởng quả gì , hảy xem kiếp này tạo nhân gì .-- Kinh Phật .
Tôi còn nhớ , lúc khoảng 13-14 tuổi , gia sư (précepteur) dạy tiếng Pháp đã nói về luân hồi nhân quả . Tôi đã cực lực cải lại vì "nếu có kiếp trước , tại sao tôi lại ko nhớ , v.v..." .
Sau đó , ảnh hưởng bởi cơn sốt cao trước đó 1-2 năm , sức khỏe tôi ngày càng suy sụp , việc học hành ko được thường xuyên vì tôi hay nghỉ bịnh , v.v... Do vậy , tôi đã học Nhị (lớp 11 bây giờ) BA năm mới thi đậu tú Tài 1 . Năm 1968 , đang học đệ Nhứt thì xảy ra trận Mậu Thân nên tôi phải nhập ngũ để trở thành sĩ quan .
Thời gian phục vụ tại Sài Gòn , tôi hay nghe diễn thuyết tại Hội Thông Thiên Học đường Phan Thanh Giản ; tôi đã nghe nhiều bài về luân hồi nhân quả nhưng quyển sách ảnh hưởng mạnh đến cuộc đời tôi là quyển "Những bí ẩn của cuộc đời" của Nguyễn Hửu Kiệt , một hội viên của hội này . Dù sách dày mấy trăm trang nhưng có thể tóm tắt như sau : tất cả những gì xảy đến với chúng ta đều có nguyên nhân từ kiếp trước ; nếu các kiếp trước ta đã tạo nhân tốt thì kiếp này hưởng quả tốt , nếu ta đã tạo nhân xấu thì kiếp này ta hưởng quả xấu .
Sau đó tôi phục vụ ở 1 đơn vị tác chiến tới tháng 4/75 .
Trong thời gian ở quân đội , từ 1968-75 , tôi đã nếm đủ mọi vinh quang và cai đắng , nghĩa là "lên voi xuống chó" . Để vượt qua và quên đi đau khổ , tôi ko ngừng tự học tiếng Anh và đọc nhiều sách báo về nhiều lãnh vực khác nhau , nhưng nhiều nhứt vẫn là KHKT .
. . . Ra tù năm 1981 , đi làm nghề xây dựng , có bao nhiêu tiền , tôi mua sách vở . Tới năm 1986 , nhân dự buổi lễ cầu siêu tại chùa , tôi đọc 1 đoạn kinh "trong số thân nhân , bà con của ngươi , có kẻ KIẾP TRƯỚC là kẻ thù của ngươi . . . " . Lúc đầu tôi ko tin lắm , nhưng sau này , thấy những chuyện gây gổ , đôi khi đánh nhau , ngay trong gia đình mình và láng giềng , tôi mới thấy đoạn kinh đó là sự thật .
Với vốn liếng KHKT từ VN , có lẻ tích lủy từ nhiều KIẾP TRƯỚC , tôi đã dễ dàng dạy Toán và Anh văn tại tư gia tại Mỹ cho các HS mới qua từ VN . (Dù từ lúc đi học đến lúc dạy học , tôi cho bao giờ làm thày giáo và học hành rất yếu kém) . Cũng với vốn liếng đó , tôi đã dễ dàng đi vào con đường điện tử và máy tính .
Viết như vậy để các bạn thấy rằng tôi là người TÔN THỜ KHKT chứ không phải là một kẻ tin vào dị đoan , bói toán , đồng bóng như thờ Thánh Mẫu , v.v... Và tôi cũng không dùng Facebook để cổ vỏ cho Phật giáo dù gia đình tôi là Phật tử từ nhiều đời : hiện tôi ở kế bên 1 ngôi chùa từ gần 7 năm , rất đông khách thập phương , mà tôi chưa bao giờ qua lễ Phật ; tôi quan niệm "Phật tại tâm , tâm lành tức Phật tại" .
Tôi chỉ dùng FB để nói về những ví dụ tai nghe mắt thấy , ng thật việc thật về những đau khổ của những người sống quanh tôi hay quen biết với tôi ; nguyên nhân nào đã khiến họ đau khổ và những giải pháp để giảm đau khổ ; còn tiếp .
Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc . . . (Lời Mở Đầu Của Tuyên Ngôn Độc Lập Mỹ)
Showing posts with label HỒI KÝ. Show all posts
Showing posts with label HỒI KÝ. Show all posts
Monday, February 19, 2018
Tuesday, January 31, 2017
TÔI TRỞ THÀNH THÀY GIÁO DẠY TOÁN Ở MỸ ĐỂ TRẢ NỢ TIỀN KIẾP .
Tài Trần : Tôi hay viết , những gì xảy đến chúng ta không phải là NGẪU NHIÊN , nghĩa là có sắp xếp . Nếu ta có cảm tình với ai (dù chỉ gặp mặt lần đầu) là do ta đã có cảm tình với họ từ KIẾP TRƯỚC ; nếu có ai thường xuyên giúp ta dù ta giúp họ rất ít là do kiếp trước ta giúp họ , nay họ trả ơn ; nếu ta bị ai ghét , thù oán , hay làm khổ một cách vô cớ là do kiếp trước ta đã gây đau khổ cho y nên nay y trả thù . Nếu có những cặp vc đến với nhau để làm khổ cho nhau thì cũng có những vc cuộc sống rất hài hòa ,v.v...Và nhiều ví dụ khác : ta chỉ có thể giải thích những điều trên bằng luân hồi nhân quả .-- Tài .
===
===
Khoảng cuối năm 1998 , do sự khẩn hoản yêu cầu - mà lúc đầu tôi từ chối , nhưng vì thân nhân của họ ở Mỹ năn nỉ hết mức - tôi đã ở lại nhà anh L. (chủ nhà) và dạy học cho gia đình cậu anh từ VN mới qua . Gia đình này gồm một người đàn ông góa vợ và bảy con , gồm bốn gái và ba trai ; trừ đứa anh cả và chị kế , năm đứa còn lại đều là học trò của tôi . Tôi còn dạy thêm bạn bè của chúng nó ; thành ra lớp học có lúc gần 15 người .
Tôi vừa dạy học , thỉnh thoảng còn dẫn mấy đứa nhỏ đi học bằng xe bus hay đi bộ , đi khám bịnh ; đi bơi ở hồ tắm trong cư xá ,v.v... Do bố chúng kém Anh văn , tôi còn phải đi họp phụ huynh cho bố chúng . Thật làm lạ , tôi mến chúng hơn cả cháu tôi ở Việt nam dù tôi không hợp với bố chúng , thỉnh thoảng có cãi vã nho nhỏ . Gần như mỗi lần đi shopping , tôi đều mua quà ; vì chúng và học trò quá đông mà quà không đủ nên tôi tổ chức bốc thăm : đứa nào bốc trúng lá thăm có tên món quà nào thì lấy món đó ; rất là vui !
Bố chúng nó , đi làm từ 5 giờ sáng , đôi khi tới 10 giờ đêm mới về . Lúc đó ông vội vàng nấu nướng để ngày mai đem theo cũng như để cho chúng ở nhà hâm lên mà ăn . Vì nhà đã có sẵn 3 người , gồm vợ chồng chủ nhà và tôi , nay thêm 8 người thành 11 người nên rất chật chội . ( Nhà nhỏ , có ba phòng ngủ (một lớn và hai nhỏ) và một toa-lét ; nếu ở tối đa 6 người thì còn chịu được , nay lại gần gấp đôi . Mỗi buổi sáng tôi chờ gđ này dùng restroom xong tôi mới dậy) . Hai vợ chồng anh chủ nhà ở phòng lớn , tôi và một thằng nhỏ ở phòng thứ hai ; còn lại ở phòng thứ ba và phòng khách .
Nhà bếp rất chật chội và tủ lạnh không đủ chỗ chứa. Do nước mắm hay đổ xuống đồ ăn của tôi trong tủ lạnh nên sau đó tôi ko nấu nướng và gần như ăn toàn mì ly Maruchan của Nhựt trong ba năm ; thỉnh thoảng ra tiệm ăn hamburger . Mỗi ngày dạy từ 4 đến 9 giờ tối ; về tới phòng là mệt đừ lăn ra ngủ ; cũng may lúc đó răng giả còn khít với nướu nên ăn uống bình thường , ăn được cả pistacho (sic) .
Tôi ở với họ khoảng ba năm tới khi họ tìm được nhà rộng hơn và dọn đi . Lắm lúc ngồi suy nghĩ , có lẽ kiếp trước tôi có thể là người thân (bố hay mẹ chúng) nên kiếp này khi gặp lại đã thương yêu và hết lòng dạy học cho chúng .
Hay là nói , trong kiếp trước , tôi đã “mắc nợ” * gia đình này thì cũng đúng . Vì tôi đã ở nhà này trước đó mấy năm với vợ chồng anh chủ nhà , một ông già , và bạn tôi (anh Sĩ) (tổng cộng 5 người) . Tôi và anh Sĩ cùng share một phòng ; khi nghe anh chủ nhà nói gia đình cậu anh ta (từ VN mới qua) sẽ đến ở chung , tôi và anh Sĩ đã kiếm nhà khác để dọn đi ; đồ đạc đã sắp sẵn để dọn đi nhưng trong đêm trước ngày dọn sang chỗ mới , do thân nhân của họ năn nỉ quá , nói “ anh Tài giỏi tiếng Anh , ở lại dạy cho các cháu . . . “ . Thế là tôi phải gọi phone cho nơi sắp đến và xin đình hoãn ; họ cự nự đòi bồi thường nhưng sau đó bỏ qua . Nói như vậy cho thấy tôi mắc nợ gia đình này nên không thể “trốn nợ “ được .
* Tôi suýt quên : khi gđ này chưa sang Mỹ , tôi đã được cán sự xã hội cho một căn hộ (apartment) lịch sự nhưng tôi ko nhận vì nghĩ rằng , nếu tôi ra đi thì anh Sĩ cũng đi chỗ khác (vì 1 mình anh ko thể trả tiền phòng 250 đô/tháng) . Tôi nghĩ rằng chủ nhà đối xử tốt nên tôi ko thể ra đi được ; bạn bè nói tôi là khùng , tại sao ko nhận nhà trong khi đang ngủ phòng khách (anh Sĩ ngáy quá nên tôi kéo nệm ra phòng khách mà ngủ) .
* Tôi suýt quên : khi gđ này chưa sang Mỹ , tôi đã được cán sự xã hội cho một căn hộ (apartment) lịch sự nhưng tôi ko nhận vì nghĩ rằng , nếu tôi ra đi thì anh Sĩ cũng đi chỗ khác (vì 1 mình anh ko thể trả tiền phòng 250 đô/tháng) . Tôi nghĩ rằng chủ nhà đối xử tốt nên tôi ko thể ra đi được ; bạn bè nói tôi là khùng , tại sao ko nhận nhà trong khi đang ngủ phòng khách (anh Sĩ ngáy quá nên tôi kéo nệm ra phòng khách mà ngủ) .
Subscribe to:
Posts (Atom)