Tuesday, March 18, 2014

Lào Cai: ‘Tử huyệt’ của phòng tuyến biên giới phía Bắc?

Lê Anh Hùng

35 năm trước, dải đất biên cương phía bắc Việt Nam trở thành nơi chứng kiến một trang đau thương của lịch sử dân tộc: hàng chục ngàn chiến sỹ, đồng bào đã ngã xuống trong cuộc chiến khốc liệt chống quân Trung Quốc xâm lược và bảo vệ Tổ quốc.
35 năm sau, giữa lúc Trung Quốc không ngừng “diễu võ dương oai” và không còn thèm che dấu cuồng vọng bá quyền, giữa lúc nhà cầm quyền Việt Nam tỏ ra ươn hèn và bạc nhược khi chịu sự sai khiến của kẻ thù ngăn cản người dân tổ chức tưởng niệm cuộc chiến đẫm máu đó, những người Việt Nam đau đáu với vận mệnh dân tộc nhìn về miền biên ải mà không khỏi chua chát khi chứng kiến những gì đang diễn ra ở đây.
Trong cuộc xâm lược của Trung Quốc năm 1979, Lào Cai là hướng tấn công chính của cánh quân phía tây, với hai quân đoàn 13A và 11A (trong tổng cộng 9 quân đoàn) đánh vào thị xã Lào Cai. Và tuy đến ngày 22/2/1979, quân Trung Quốc đã chiếm được thị xã Lào Cai nhưng chúng cũng phải gánh chịu thiệt hại rất nặng nề ở đây: quân dân Lào Cai đã tiêu diệt 11.500 lính TQ, phá hủy 66 xe tăng, thiết giáp và 189 xe quân sự, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 4 tiểu đoàn.
Đó là câu chuyện của 35 năm trước. Còn giờ đây, với những gì đã và đang diễn ra trên mảnh đất biên cương này nhiều năm qua, người ta ngày càng có cảm tưởng rằng Lào Cai là một tỉnh của Trung Quốc trên đất Việt Nam.
Cửa ngõ chính của nạn chảy máu khoáng sản từ Việt Nam sang Trung Quốc
Báo Sài Gòn Giải Phóng ngày 11/1/2013 đăng bài “Tiếp tục thất thoát tài nguyên”, trong đó viết:
Tại các tỉnh như Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn đều có khá nhiều mỏ sắt, chì, kẽm, thiếc… Trong đó, nhiều mỏ đã được quy hoạch khai thác và bảo vệ, song nhiều khu vực gần như lộ thiên, không được quản lý nên người dân đang thi nhau khai thác, thu gom bán cho “đầu nậu” quặng để kiếm lời. Sau đó, một lượng nhỏ quặng được vận chuyển ngược lên biên giới thông qua hình thức ngựa thồ, xe thồ, “cửu vạn” cõng vác… Tuy nhiên, phần lớn quặng được đưa lên xe tải chở thẳng về khu vực tỉnh Lào Cai để tìm đường xuất sang Trung Quốc. Ngoài nguồn quặng từ Hà Giang, Cao Bằng còn có quặng từ các mỏ của Yên Bái, Phú Thọ, Tuyên Quang đưa lên, từ bên Điện Biên, Lai Châu đưa sang.
Đáng nói hơn, theo bài “Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải và ngành khai khoáng của Việt Nam” trên VOA ngày 3/1/2014, thủ phạm chính gây ra tình trạng này là phe nhóm lợi ích do ngài Phó Thủ tướng Tàu Hoàng Trung Hải cầm đầu.
Nơi ghi dấu “mốc son” lịch sử lệ thuộc Trung Quốc của ngành điện lực Việt Nam
Dưới sự chỉ đạo của PTT Tàu Hoàng Trung Hải (lúc bấy giờ là Bộ trưởng Công nghiệp), ngày 26/9/2006, tại trạm biến áp 220kV Tân Kiều (Trung Quốc), dòng điện 220kV từ Trung Quốc đã chính thức được truyền qua Lào Cai – Yên Bái đến Việt Trì (Việt Nam). Phương hướng “chiến lược” phụ thuộc vào điện mua từ Trung Quốc với giá cắt cổ và bỏ qua điện của các công ty trong nước, do ngài PTT Tàu khởi xướng, bắt đầu từ đây.
Sửa lịch sử để kỷ niệm 20 năm tái lập tỉnh cùng ngày Quốc khánh Trung Quốc
Sự kiện tỉnh Lào Cai tổ chức kỷ niệm 20 năm ngày tái lập tỉnh vào ngày 1/10/2011 từng khiến dư luận một phen sôi sục. Lãnh đạo tỉnh Lào Cai đã cố tình sửa lịch sử để tổ chức sự kiện này vào đúng ngày Quốc khánh Trung Quốc 1/10/2011, thay vì lẽ ra là ngày 10/10/2011.
Cưỡng bức dân chúng treo đèn lồng đỏ
Ngoài hành vi trắng trợn sửa lịch sử để kỷ niệm ngày tái lập tỉnh vào đúng ngày Quốc khánh Trung Quốc, chính quyền Lào Cai còn cưỡng bức dân chúng phải treo đèn lồng đỏ trong dịp này.
Bài “TP Lào Cai: Cưỡng bức dân treo cao đèn lồng đỏ?” trên báo điện tử Giáo dục Việt Nam ngày 23/9/2011 cho hay: “Theo báo Lào Cai, nhân dịp kỷ niệm 20 năm tái lập tỉnh Lào Cai (1/10/1991 – 1/10/2011), thành phố Lào Cai đã bắt đầu khởi động chương trình chỉnh trang đô thị, trong đó có việc thắp đèn lồng tại các công sở và nhà dân trên một số tuyến phố.”
Đèn lồng trên phố Trần Nhật Duật (P. Kim Tân)
Một tỉnh nhưng có tới 4 nghĩa trang “liệt sỹ” Trung Quốc
Trang web của Sở Ngoại vụ tỉnh Lào Cai ngày 3/4/2009 đưa tin:
Theo đề nghị của các Cựu chiến binh Trung Quốc và được sự đồng ý của các tỉnh, thành phố phía Việt Nam, từ ngày 30/3 đến ngày 01/4/2009, đoàn Cựu chiến binh Trung Quốc gồm 28 người đã từng công tác và chiến đấu tại Việt Nam đã đến thăm Lào Cai và tảo mộ các chiến sỹ Trung Quốc đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Tỉnh Lào Cai là tỉnh đầu tiên đoàn đến trong chuyến thăm và tảo mộ của Đoàn tại một số tỉnh, thành phố của Việt Nam.
Sáng ngày 30/3, sau khi nhập cảnh tại cửa khẩu Lào Cai, đoàn đi viếng Nghĩa trang Liệt sỹ Trung Quốc tại xã Lùng Vai, huyện Mường Khương. Buổi chiều, viếng Nghĩa trang Liệt sỹ Trung Quốc tại Sa Pa.
Sáng ngày 31/3, diễn ra buổi giao lưu giữa đoàn Cựu chiến binh Trung Quốc với Hội Cựu chiến binh tỉnh Lào Cai. Tới dự buổi giao lưu có đồng chí Phạm Kỳ,Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ, Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt – Trung tỉnh Lào Cai; lãnh đạo các sở: Ngoại vụ, Lao động TB&XH. Buổi giao lưu giữa đoàn với Hội Cựu chiến binh tỉnh diễn ra trong không khí đầm ấm,  thân mật, thắm tình hữu nghị, làm thắm thêm tình đồng chí, đồng đội giữa Cựu chiến binh hai bên. Buổi chiều cùng ngày đoàn đến viếng 02 Nghĩa trang Liệt sỹ Trung Quốc tại xã Bảo Hà.
…Đoàn rất cảm động khi đi tới đâu cũng đều nhận được sự đón tiếp chu đáo, thân tình, tạo điều kiện thuận lợi của lãnh đạo các cấp, các ngành của tỉnh, và càng cảm động hơn khi được tận mắt thấy các nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc ở Lào Cai được tu sửa, quản lý rất tốt.
Như vậy, Lào Cai có tới 4 nghĩa trang “liệt sỹ” Trung Quốc: 1 tại xã Lùng Vài (H. Mường Khương), 1 tại Sa Pa và 2 tại xã Bảo Hà (H. Bảo Yên), tất cả đều được “tu sửa, quản lý rất tốt”!? Nghĩa trang “liệt sỹ” Trung Quốc ở Sa Pa từng bị tố là nơi chôn lính Trung Quốc xâm lược Việt Nam năm 1979. Ngoài ra, trong bài “Những người Trung Quốc được PTT Tàu Hoàng Trung Hải chỉ đạo xây ‘nghĩa trang liệt sỹ’ đã ‘giúp’ Việt Nam ‘làm đường’ như thế nào?” người ta còn được biết thêm sự thật về các “liệt sỹ” này:
…Nếu kể cho rạch ròi thì nhiều thứ TQ “giúp” đã gây hại, trước mắt và về lâu về dài. Chẳng hạn, đưa quân sang giúp làm đường (do TQ đòi đưa quân sang đánh “giúp”, VN phải lảng tránh bằng cách nhờ giúp làm đường) thì tàn phá môi trường, cảnh quan (trong đó có việc đặt mìn tiêu huỷ “hòn đá Liễu Thăng” [Xin dẫn thêm một vài ví dụ trong trăm ngàn ví dụ: ở Côn Sơn, nơi ẩn cư của Trần Nguyên Đán và Nguyễn Trãi, họ đã đào xuyên ngang dọc quả núi thành đường hầm, hiện cửa vào bị bít, không ai biết họ làm gì trong đó. Nhiều di tích như di tích An Sinh, nơi gần đây mới xây đền thờ các vị vua Trần, hết thảy tượng đá thời Trần đều bị phạt cụt đầu hoặc bắn vào bụng. Ở Ngọa Vân am, không những tháp Phật Hoàng đựng xá lị hoàng đế Trần Nhân Tông và tháp Đoan Nghiêm cổ kính cao lừng lững bị đào rỗng ruột, toàn bộ bài vị trong tháp bị đập cho tan nát, tấm bia Trịnh Căn cho lập để kỉ niệm một lần ông đưa con trai và con gái trèo núi lên chiêm bái vị anh hùng cũng bị đập thành ba bảy mảnh, mà 13 ngọn tháp đứng theo một hàng thẳng tắp chạy thoai thoải xuống phía Tây Nam cách nhau chừng 50 mét một đều bị phạt ngang, phía dưới có một đường hầm lộ thiên đào thông tháp nọ với tháp kia. Họ định phá long mạch của nhà Trần lừng lẫy chiến công chống giặc phương Bắc, cũng tức là phá long mạch của Việt Nam chăng?]), khai thác trộm của cải, thăm dò ngầm tài nguyên, địa thế…
Các vị “quan phụ mẫu” ở Lào Cai đều có hoạn lộ hanh thông khác thường
Mặc dù lãnh đạo tỉnh Lào Cai vốn có truyền thống “mãi quốc vinh thân”, tiếp tay cho Tàu làm nghèo đất nước, như đã chỉ ra ở trên, nhưng không hiểu sao hoạn lộ của họ lại hanh thông một cách khác thường. Kể từ khi tái lập tỉnh năm 1991, các vị bí thư tỉnh uỷ ở đây đều lần lượt được điều về Hà Nội để đảm nhiệm những vị trí quan trọng trong bộ máy trung ương:
  1. Ông Tráng A Pao, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 1992-2000, được điều về Hà Nội giữ chức Chủ tịch Hội đồng Dân tộc của Quốc hội từ năm 2000-2007;
  2. Ông Giàng Seo Phử, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 2000-2005, được điều về Hà Nội giữ chức Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương (2005-2007) rồi làm Bộ trưởng, Chủ nhiệm Uỷ ban Dân tộc từ năm 2007 đến nay;
  3. Ông Bùi Quang Vinh, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 2005-2010, trở thành Bộ trưởng Kế hoạch – Đầu tư từ năm 2011 đến nay;
  4. Ông Nguyễn Hữu Vạn, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 2010-2013, trở thành Tổng Kiểm toán Nhà nước từ tháng 5/2013 đến nay.
Chưa có tỉnh thành nào trong cả nước mà 4 đời bí thư tỉnh uỷ liên tiếp đều được điều về nắm giữ trọng trách ở trung ương. Dĩ nhiên, không thể nói là điều này không liên quan gì đến tình cảm “bên kia biên giới cũng là quê hương” của các vị lãnh đạo ở Lào Cai. Trung Quốc luôn tìm cách can thiệp vào bộ máy nhân sự cấp cao của Việt Nam, và một khi họ đã mua chuộc, khống chế được một quân bài hữu dụng rồi thì lẽ dĩ nhiên là họ sẽ tìm mọi cách để quân bài đó càng leo cao càng tốt. (Trong dư luận đã có những lời tố cáo rằng bộ ba Bùi Quang Vinh – Nguyễn Hữu Vạn – Nguyễn Văn Vịnh dính líu đến nhóm lợi ích của PTT Tàu Hoàng Trung Hải. Nguyễn Văn Vịnh là người thay ông Nguyễn Hữu Vạn làm Bí thư Tỉnh uỷ Lào Cai từ tháng 3/2013, trước đó là Chủ tịch tỉnh.)[1]
Tỉnh biên giới đầu tiên có đường cao tốc nối với Hà Nội
Một trong những lý do quan trọng khiến đội quân xâm lược của Trung Quốc chuốc phải thất bại nặng nề trong cuộc chiến 35 năm trước chính là vì địa hình hiểm trở và điều kiện giao thông khó khăn của các tỉnh biên giới phía bắc Việt Nam, và Lào Cai cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, nay thì điều đó đã không còn là vấn đề với người láng giềng “4 tốt, 16 vàng” của chúng ta nữa.
Nhờ sự quan tâm và chỉ đạo sát sao, quyết liệt của PTT Tàu Hoàng Trung Hải mà tuyến cao tốc Hà Nội – Lào Cai coi như đã hoàn thành. Đây là “chiến tích” vô cùng ngoạn mục của ngài PTT Tàu này, vì những con đường cao tốc như thế sẽ giúp Trung Quốc mở tầm khống chế xuống Đông Nam Á và Hà Nội sẽ trở nên rất gần với đội quân xâm lược đến từ phương Bắc. Hành trình từ cửa khẩu quốc tế Lào Cai về Hà Nội được rút ngắn chỉ còn 3-5 giờ.
Mặc dù là một dự án hết sức nhạy cảm về an ninh – quốc phòng nhưng một nhà thầu Trung Quốc vẫn được giao gói thầu A7 dài đến 27,7km (18 cây cầu) trên địa bàn tỉnh Lào Cai, với những tai tiếng cố hữu như việc “lập thôn, lập xóm” tại địa bàn dự án hay việc tự ý đưa cỏ lạ từ Trung Quốc sang trồng ở mái taluy dự án. Xin trích một đoạn trong bài “Chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979” trên trang Wikipedia Tiếng Việt để quý vị có thể hình dung ra những hệ luỵ tai hại về an ninh – quốc phòng ở đây:
Quân Trung Quốc vừa chiếm ưu thế về lực lượng, vừa chủ động về thời gian tiến công, lại còn có “lực lượng thứ năm” gồm những người Việt gốc Hoa trên đất Việt Nam. Từ đêm 16 tháng 2, các tổ thám báo Trung Quốc đã mang theo bộc phá luồn sâu vào nội địa Việt Nam móc nối với “lực lượng thứ năm” này lập thành các toán vũ trang phục sẵn các ngã ba đường, bờ suối, các cây cầu để ngăn chặn quân tiếp viện của Việt Nam từ phía sau lên. Trước giờ nổ súng, các lực lượng này cũng bí mật cắt các đường dây điện thoại để cô lập chỉ huy sư đoàn với các chốt, trận địa pháo.
Trung Quốc là bậc thầy trong việc lựa chọn thời cơ và khai thác điểm yếu của đối thủ. Vì vậy, người ta có đầy đủ lý do để tin rằng, một khi chiến sự với Trung Quốc nổ ra, Lào Cai chính là tử huyệt lớn nhất của Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc./.

[1] Không phải vô cớ mà blog Huệ Lừa Văn phòng Chính phủ, một trang mạng của chính những người trong bộ máy (chứ không phải của các “thế lực thù địch) lập ra để vạch trần tội ác của nhóm lợi ích đang lũng đoạn cả bộ máy do PTT Tàu Hoàng Trung Hải cầm đầu, đã tố cáo bộ ba Bùi Quang Vinh – Nguyễn Hữu Vạn – Nguyễn Văn Vịnh là tay chân đắc lực của ngài PTT Tàu này và Lào Cai chính là “căn cứ địa” của ông ta.
L. A. H.
Nguồn:http://www.voatiengviet.com/content/lao-cai-tu-huyet-cua-phong-tuyen-bien-gioi-phia-bac/1873042.html

THẢM SÁT NAM KINH . 
Dịch bằng GOOGLE TRANSLATE . 
The Rape of Nanking : The Forgotten Holocaust của Chiến tranh Thế giới II là một sách bán chạy nhất năm 1997 non-fiction cuốn sách được viết bởi Iris Chang về vụ thảm sát Nam Kinh 1937-1938 , các vụ thảm sát và tội ác của quân đội Nhật Hoàng sau khi nó bắt Nam Kinh, sau đó vốn của Trung Quốc , trong cuộc chiến tranh Trung - Nhật chiến tranh . Nó mô tả các sự kiện dẫn đến các vụ thảm sát Nam Kinh và những tội ác đã được cam kết . Cuốn sách trình bày quan điểm cho rằng chính phủ Nhật Bản đã không làm đủ để khắc phục tình trạng tàn bạo . Đây là một trong những cuốn sách tiếng Anh quan trọng đầu tiên để giới thiệu các thảm sát Nam Kinh cho độc giả phương Tây và Đông như nhau, và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng . [1]

ẤN BẢN TIẾNG ANH , 1997

Cuốn sách là một nguồn của sự nổi tiếng cho Chang nhưng cũng gây tranh cãi , nó đã nhận được với cả hai ca ngợi và chỉ trích của công chúng và của các học giả . Nó đã được ca ngợi như là một công việc "cho thấy rõ ràng hơn so với bất kỳ tài khoản trước " mức độ và sự tàn bạo của tập phim , [2] trong khi cùng một lúc nó đã bị chỉ trích là " thiếu sót nghiêm trọng " và " đầy đủ các thông tin sai lạc và giải thích harebrained "


TẤM ẢNH ĐƯỢC CHO LÀ CHỤP VÀO THỜI ĐÓ , TUY NHIÊN GÂY TRANH CẢI DO TÍNH XÁC THỰC .

ẤN BẢN TIẾNG NHẬT
[3] nghiên cứu Chang trên cuốn sách đã được ghi với phát hiện của cuốn nhật ký của John Rabe và Minnie Vautrin , cả hai đều đóng vai trò quan trọng trong khu an toàn Nam Kinh, một khu vực quy định tại Nam Kinh rằng bảo vệ thường dân Trung Quốc trong Nanking Massacre . [4]Cuốn sách nhắc nhở điều hành AOL Ted Leonsis để tài trợ và sản xuất Nam Kinh, một bộ phim tài liệu năm 2007 về các vụ thảm sát Nam Kinh . [5]nội dung

    
1 Inspiration
    
2 nghiên cứu
    
3 Cuốn sách
        
3.1 sự tàn bạo
        
3,2 người chết
    
4 Acclaim
    
5 lời chỉ trích
    
6 phản ứng ở Nhật Bản
        
Chết 6,1 Chang
    
7 Xem thêm
    
8 Ghi chú
    
9 Editions
    
10 tài liệu tham khảo
    
11 Liên kết ngoàinguồn cảm hứngKhi Iris Chang là một đứa trẻ , cô đã nói với cha mẹ cô , những người đã trốn thoát với gia đình của họ từ Trung Quốc qua Đài Loan đến Hoa Kỳ sau chiến tranh thế giới II , rằng trong vụ thảm sát Nam Kinh , các "em bé cắt Nhật Bản không chỉ là một nửa nhưng trong phần ba và tư . " Trong phần giới thiệu của The Rape of Nanking , cô đã viết rằng trong suốt thời thơ ấu của mình, Nam Kinh thảm sát " vẫn bị chôn vùi ở mặt sau của [ mình ] tâm trí như một phép ẩn dụ cho cái ác không kể xiết. " Khi cô tìm kiếm các thư viện công cộng địa phương trong trường học của cô và tìm thấy không có gì , cô tự hỏi tại sao không có ai đã viết một cuốn sách về nó . [6]Đối tượng của vụ thảm sát Nam Kinh vào cuộc sống Chang lại gần hai thập kỷ sau khi cô biết nhà sản xuất đã hoàn thành bộ phim tài liệu về nó. Một trong những nhà sản xuất là Shao Tzuping , người đã giúp sản xuất Magee của Ước, một bộ phim có chứa đoạn phim của Nam Kinh thảm sát chính nó, bắn truyền giáo John Magee . [7] Các nhà sản xuất khác là Nancy Tông, người đã cùng với Christine Choy, sản xuất và đồng đạo diễn In The Name của Hoàng đế , một bộ phim có chứa một loạt các cuộc phỏng vấn với Trung Quốc , Mỹ , và các công dân Nhật Bản. [7] Chang bắt đầu nói chuyện với Shao và Tông, và ngay sau đó cô đã được kết nối với một mạng lưới các nhà hoạt động người cảm thấy sự cần thiết phải tài liệu và công bố công khai vụ thảm sát Nam Kinh . [8] trong tháng mười hai năm 1994, cô đã tham dự một hội nghị về Nam Kinh thảm sát , tổ chức tại Cupertino, California , và những gì cô nhìn thấy và nghe tại hội nghị thúc đẩy bà viết The Rape of Nanking . [9] Như bà đã viết trong phần giới thiệu cuốn sách, trong khi cô ấy tại hội nghị , bà là " bất ngờ trong cơn hoảng loạn mà không tôn trọng đáng sợ này cho cái chết và hấp hối, quay ngược này trong quá trình tiến hóa xã hội của con người, sẽ giảm xuống còn một chú thích của lịch sử , đối xử như một trục trặc vô hại trong một chương trình máy tính mà có thể hoặc có thể không một lần nữa gây ra một vấn đề, trừ khi ai đó buộc thế giới phải nhớ nó . " [10]nghiên cứuChang đã dành hai năm nghiên cứu cho cuốn sách. [4] Cô phát hiện ra rằng nguồn nguyên liệu thô đã có sẵn ở Mỹ, chứa đựng trong cuốn nhật ký , phim, hình ảnh và các nhà truyền giáo người Mỹ , nhà báo và sĩ quan quân đội những người ở Nam Kinh vào thời điểm đó của Nam Kinh thảm sát . [ 11 ] Ngoài ra, cô đã đến Nam Kinh để phỏng vấn những người sống sót của vụ thảm sát Nam Kinh và đọc các tài khoản và lời thú tội của các cựu chiến binh Trung Quốc quân đội Nhật Bản . [12] Chang không , tuy nhiên , tiến hành nghiên cứu tại Nhật Bản, và trái này dễ bị tổn thương của mình để chỉ trích về cách cô miêu tả Nhật Bản hiện đại trong bối cảnh của nó như thế nào giao dịch với quá khứ chiến tranh thế giới II của nó . [12]Nghiên cứu Chang dẫn của mình để làm những gì một bài báo San Francisco Chronicle gọi là " khám phá quan trọng " trên chủ đề của Nam Kinh thảm sát , trong các hình thức nhật ký của hai người phương Tây mà là ở Nam Kinh nỗ lực để cứu mạng sống trong cuộc xâm lược hàng đầu Nhật Bản . [ 4 ] một cuốn nhật ký là của John Rabe , một thành viên Đảng Quốc xã Đức là người lãnh đạo của khu An toàn Nam Kinh, một khu phi quân sự ở Nam Kinh mà Rabe và phương Tây khác được thành lập để bảo vệ thường dân Trung Quốc . [13] Cuốn nhật ký khác áp đảo thuộc về Minnie Vautrin , nhà truyền giáo người Mỹ đã cứu mạng sống của khoảng 10.000 phụ nữ và trẻ em khi cô cung cấp cho họ nơi trú ẩn trong Ginling College. [14] nhật ký ghi lại các sự kiện của vụ thảm sát Nam Kinh từ quan điểm của các nhà văn của họ , và cung cấp các tài khoản chi tiết của tội ác rằng họ đã nhìn thấy, cũng như thông tin xung quanh các tình tiết của Khu An toàn Nam Kinh. Chang gọi là Rabe là " Oskar Schindler Nam Kinh " và Vautrin các " Anne Frank Nam Kinh " . [4] nhật ký Rabe là hơn 800 trang, và có một trong các tài khoản chi tiết nhất về Nam Kinh thảm sát . [15] dịch sang tiếng Anh, nó được xuất bản vào năm 1998 bởi Random House như The Good Man of Nanking : The Diaries của John Rabe [16] nhật ký Vautrin của kể lại kinh nghiệm cá nhân của mình và cảm xúc trên Nanking Massacre , trong đó, một mục viết: " có lẽ không có tội phạm . . đã không được cam kết trong thành phố này ngày hôm nay "[17] Nó được sử dụng như nguồn nguyên liệu bởi Hua -ling Hu cho một cuốn tiểu sử của Vautrin và vai trò của mình trong vụ thảm sát Nam Kinh , được Mỹ Nữ thần tại Rape of Nanking : The Courage of Minnie Vautrin . [18]cuốn sáchThe Rape of Nanking được cấu trúc thành ba phần chính . Là người đầu tiên sử dụng một kỹ thuật mà Chang gọi là " quan điểm Rashomon " để tường thuật các sự kiện của vụ thảm sát Nam Kinh , từ ba quan điểm khác nhau : đó là quân đội Nhật Bản , các nạn nhân Trung Quốc và phương Tây đã cố gắng để giúp thường dân Trung Quốc . Phần thứ hai liên quan đến phản ứng sau chiến tranh đến vụ thảm sát , đặc biệt là các chính phủ Mỹ và châu Âu . Phần thứ ba của cuốn sách xem xét các trường hợp đó, Chang tin rằng , đã giữ kiến thức về vụ thảm sát của thập kỷ thức của công chúng sau chiến tranh. [19]tội ácCuốn sách mô tả chi tiết việc giết hại , tra tấn, hãm hiếp và đã xảy ra trong các vụ thảm sát Nam Kinh . Chang được liệt kê và mô tả các loại tra tấn được truy cập khi các cư dân , bao gồm cả chôn cất trực tiếp, cắt xén , " chết cháy " , "cái chết bởi băng " , và "cái chết của con chó" . Dựa trên lời khai của một nạn nhân của vụ thảm sát, Chang cũng mô tả một cuộc thi giết chết giữa một nhóm binh lính Nhật Bản để xác định ai có thể giết chết nhanh nhất. [20] Trên hiếp dâm đã xảy ra trong vụ thảm sát, Chang đã viết rằng " chắc chắn nó một trong những vụ cưỡng hiếp hàng loạt lớn nhất trong lịch sử thế giới " . Cô ước tính rằng số phụ nữ bị hiếp dao động từ 20.000 đến bao nhiêu là 80.000 , [21] và nói rằng phụ nữ từ tất cả các lớp học đã bị hãm hiếp , trong đó có các nữ tu Phật giáo. [22] Hơn nữa, hiếp dâm xảy ra ở tất cả các địa điểm và ở tất cả các giờ, [ 23 ] và cả phụ nữ rất trẻ và rất cũ đã bị hãm hiếp . [24] Ngay cả phụ nữ mang thai đã được tha, Chang đã viết , và sau khi hãm hiếp , lính Nhật " đôi khi cắt giảm mở bụng của phụ nữ mang thai và tách ra các bào thai cho vui chơi giải trí " . [ 25 ] Không phải tất cả các nạn nhân hiếp dâm là phụ nữ, theo cuốn sách, người đàn ông Trung Quốc đã sodomized và buộc phải thực hiện hành vi tình dục ghê tởm . [ 26 ] Một số đã buộc phải phạm tội loạn luân - bố hiếp dâm con gái riêng của họ, anh em chị em của mình , con trai bà mẹ của họ. [27]số người chếtChang đã viết về các ước tính số người chết do các nguồn khác nhau ; chuyên gia quân sự Trung Quốc Liu Fang -chu đề xuất một con số 430.000 , các quan chức tại Nam Kinh thảm sát Memorial Hall và kiểm sát viên của Tòa án Quận Nam Kinh vào năm 1946 tuyên bố ít nhất 300.000 người bị giết, Tòa án quân sự Quốc tế cho vùng Viễn Đông ( IMTFE ) thẩm phán kết luận rằng hơn 260.000 người thiệt mạng , nhà sử học Nhật Bản Akira Fujiwara xấp xỉ 200.000 , John Rabe , người "không bao giờ thực hiện một số hệ thống và để lại Nam Kinh vào tháng Hai " , ước tính chỉ có 50.000 đến 60.000 , và là tác giả Nhật Bản Ikuhiko Hata lập luận số thiệt mạng là giữa 38.000 và 42.000 . [28]Cuốn sách đã thảo luận về nghiên cứu của nhà sử học Sun Zhaiwei của Giang Tô Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội . Trong bài báo năm 1990 của ông, The Nanking Massacre và Dân số Nam Kinh, Sun ước tính tổng số người thiệt mạng tại 377.400 . Sử dụng hồ sơ chôn cất của Trung Quốc , ông tính toán rằng số người chết đã vượt quá con số 227.400 . Sau đó ông nói thêm ước tính tổng cộng 150.000 được đưa ra bởi Đế quốc Nhật Bản quân đội chính Ohta Hisao trong một báo cáo giải tội về những nỗ lực xử lý quân đội Nhật Bản của xác chết , đến tổng của 377.400 người chết . [29]Chang đã viết rằng có " bằng chứng thuyết phục " rằng người Nhật tự , vào thời điểm đó , tin rằng số người chết có thể là cao như 300.000 . Cô trích dẫn một thông báo rằng Bộ trưởng Ngoại giao Nhật Bản Koki Hirota chuyển tiếp đến địa chỉ liên lạc của mình tại Washington, DC trong tháng đầu tiên của vụ thảm sát vào ngày 17 tháng năm 1938. Thông điệp thừa nhận rằng " không ít hơn ba trăm ngàn thường dân Trung Quốc [ là ] tàn sát , nhiều trường hợp trong máu lạnh ". [ 30 ]hoan hôẤn bản thứ hai (1998) của cuốn sách.The Rape of Nanking bán được hơn nửa triệu bản khi nó được xuất bản lần đầu ở Mỹ, và theo The New York Times , đã nhận được lời khen ngợi chung [ 31 ] Iris Chang đã trở thành một người nổi tiếng ngay lập tức ở Mỹ . [ 32 ] cô đã được trao bằng danh dự , [ 33 ] đã mời đến giảng dạy và thảo luận về Nam Kinh thảm sát trên các chương trình như Good Morning America, Nightline, và Quynh với Jim Lehrer , và được định hình bởi The New York Times và trên trang bìa của Reader Digest . [9] cuốn sách nằm trong danh sách bán chạy nhất của New York Times trong 10 tuần và bán được hơn 125.000 bản trong bốn tháng. [12] Hillary Clinton đã mời cô tới Nhà Trắng , nhà sử học Mỹ Stephen Ambrose mô tả bà là " có lẽ các nhà sử học trẻ tuổi tốt nhất chúng tôi đã có " , [ 32 ] và Tổ chức của Mỹ Trung Quốc tên là người phụ nữ quốc gia của mình của năm. [ 33 ] phổ biến của cuốn sách nhắc nhở một tour du lịch cuốn sách dài , với Chang quý khách đến thăm 65 thành phố trong hơn một năm và một nửa . [4]Cuốn sách đã nhận được lời khen ngợi từ giới truyền thông . The Wall Street Journal đã viết rằng đó là " kiểm tra toàn diện đầu tiên của sự hủy diệt của thành phố này triều đình Trung Quốc" , và rằng Chang " khéo léo khai quật từ lãng quên những sự kiện khủng khiếp đã xảy ra " . Atlantic Monthly mô tả cuốn sách như " một bản cáo trạng về hành vi nghiền quân đội Nhật Bản " . Chicago Tribune gọi nó là " một tác phẩm mới mạnh mẽ của lịch sử và yêu cầu của đạo đức" và nói rằng " Chang chăm sóc tuyệt vời để thiết lập một kế toán chính xác về kích thước của bạo lực. " The Philadelphia Inquirer đã viết rằng đó là một " tài khoản hấp dẫn của một tập khủng khiếp đó, cho đến gần đây , phần lớn đã bị lãng quên" , và rằng " động vật không hành xử theo cách quân đội Nhật Bản của Quân đội Hoàng gia cư xử ". [ 34 ]Theo William C. Kirby , giáo sư lịch sử tại Đại học Harvard, Chang "cho thấy rõ ràng hơn so với bất kỳ tài khoản trước đó chỉ là những gì [ người Nhật ] đã làm " , và rằng cô " rút ra kết nối giữa các cơ sở giết mổ ở châu Âu và châu Á của hàng triệu người vô tội trong Thế chiến II " . [2] Ross Terrill , một liên kết trong nghiên cứu tại Trung tâm Fairbank về Nghiên cứu Đông Á tại Đại học Harvard , [ 35 ] đã viết rằng cuốn sách là " học thuật, một cuộc điều tra thú vị và một tác phẩm của niềm đam mê " . [ 36 ] Beatrice S. Bartlett, giáo sư danh dự của lịch sử tại Đại học Yale , [ 37 ] đã viết , " nghiên cứu Iris Chang vào tàn sát Nam Kinh kể sản lượng một mới và mở rộng các hành động tàn ác chiến tranh thế giới II này và phản ánh nghiên cứu kỹ lưỡng ". [ 36 ]chỉ tríchJoshua A. Fogel , tại Đại học York, [ 38 ] cho rằng cuốn sách là " thiếu sót nghiêm trọng " và " đầy đủ các thông tin sai lạc và giải thích harebrained . " [3] Ông cho rằng cuốn sách " bắt đầu sụp đổ " khi Chang cố gắng giải thích lý do tại sao cuộc thảm sát đã diễn ra, khi cô liên tục bình luận về " tinh thần Nhật Bản" , mà cô cho là " sản phẩm lịch sử của nhiều thế kỷ của điều mà tất cả đun sôi xuống để giết người hàng loạt " mặc dù trong phần giới thiệu , bà cho biết sẽ cung cấp không " bình luận về các nhân vật Nhật Bản hoặc trang điểm di truyền của một người có thể có hành vi như vậy " . Fogel khẳng định rằng một phần của vấn đề là " thiếu đào tạo như một sử gia " Chang và một phần khác là " mục tiêu kép của cuốn sách là bút chiến đam mê và lịch sử vô tư " . [3] David M. Kennedy , một giáo sư đoạt giải Pulitzer của lịch sử tại Đại học Stanford , cũng chỉ ra rằng trong khi Chang lưu ý rằng " cuốn sách này không có ý định như một bài bình luận về nhân vật Nhật Bản ", cô sau đó đã viết về " ' identity' - Nhật đẫm máu , trong dự toán của mình, trang bị đầy đủ với các cuộc thi võ , samurai đạo đức , và " mã số của võ sĩ đạo" , làm cho suy luận rằng " ' các chiến binh đáng sợ đường dẫn đến chạy Nam Kinh thông qua tủy rất văn hóa Nhật Bản . " Kennedy cũng cho rằng " lời buộc tội và phẫn nộ , hơn là phân tích và hiểu biết, là họa tiết chủ đạo của cuốn sách này, và mặc dù phẫn nộ là một phản ứng cần thiết về mặt đạo đức đến Nam Kinh , nó là một một trí tuệ không đủ. " [ 39 ] Roger B. Jeans, giáo sư lịch sử tại Washington và Lee University , gọi cuốn sách của Chang là " lịch sử nửa nướng " , và chỉ trích vì thiếu kinh nghiệm với đối tượng của mình:

    
Bằng văn bản về sự kiện khủng khiếp này , Chang phấn đấu để miêu tả nó như là một tàn sát châu Á không được xem xét . Thật không may, cô sẽ làm suy yếu đối số- cô cô không phải là một nhà sử học theo đào tạo bỏ qua sự giàu có của các nguồn bằng tiếng Anh và Nhật Bản về sự kiện này . Điều này dẫn cô vào các lỗi như lạm phát đáng kể dân số của Nam Kinh ( Nanking ) tại thời điểm đó và không phê phán chấp nhận các tội phạm chiến tranh Tokyo Tòa án và số liệu đương đại Trung Quốc cho các số thường dân Trung Quốc và binh sĩ thiệt mạng . Nỗ lực của mình để sạc tất cả Nhật Bản với không chấp nhận thực tế của " Rape of Nanking " và lên án của cô ấy những gì đặc biệt xảy ra với tôi về lý luận của mình là " từ chối liên tục của Nhật Bản để đối diện với quá khứ của mình . " [ 40 ]Quần jean tiếp tục những gì ông gọi là " cho lời nói dối để khái quát Iris Chang về ' người Nhật " bằng cách thảo luận các nhóm lợi ích xung đột trong xã hội Nhật Bản về những điều như bảo tàng, sách giáo khoa, và bộ nhớ chiến tranh. [ 40 ]Robert ENTENMANN , giáo sư lịch sử tại St Olaf College , chỉ trích công việc trên với lý do " bối cảnh lịch sử Nhật Bản Chang trình bày là sáo rỗng , đơn giản, rập khuôn , và thường không chính xác . " [ 41 ] Vào ngày điều trị phản ứng Nhật Bản hiện đại cho Chang vụ thảm sát , ông viết rằng Chang dường như "không thể phân biệt giữa một số thành viên của rìa ultranationalist và Nhật Bản khác " , và rằng " thành kiến ​​dân tộc của mình mặc nhiên tràn ngập cuốn sách của mình . " Nói rằng mô tả Chang của vụ thảm sát là " mở những lời chỉ trích " , ENTENMANN thêm nhận xét rằng Chang " không giải thích đầy đủ lý do tại sao các vụ thảm sát xảy ra " . [ 42 ]Timothy M. Kelly, giáo sư tại Đại học Edogawa , [ 43 ] mô tả công việc Chang là triển lãm " bất cẩn đơn giản, luộm thuộm tuyệt đối , không chính xác lịch sử, và đạo văn không biết xấu hổ . " Kelly tiếp tục chỉ trích Chang cho " thiếu quan tâm đến từng chi tiết " của mình . [Note 1] Cuối cùng, Kelly buộc tội rằng Chang đã ăn cắp ý tưởng và đoạn minh họa từ Imperial Âm mưu của Nhật Bản David Bergamini . [ 44 ]Kennedy chỉ trích cáo buộc của " sự thờ ơ phương Tây" và "từ chối Nhật Bản" của vụ thảm sát là " phóng đại " Chang, nhận xét rằng " thế giới phương Tây trong thực tế không thì cũng không sau bỏ Rape of Nanking ", " cũng không phải là Chang hoàn toàn chính xác mà Nhật Bản có ngoan cố từ chối thừa nhận tội ác chiến tranh của mình , hãy để một mình bày tỏ hối tiếc cho họ. " Chang cho rằng Nhật Bản "vẫn còn cho đến ngày nay là một quốc gia nổi loạn ", đã " quản lý để tránh những phán đoán luân lý của thế giới văn minh mà người Đức đã được thực hiện để chấp nhận hành động của mình trong thời gian cơn ác mộng này . " Tuy nhiên, theo Kennedy , lời buộc tội này đã trở thành một từ sáo rỗng chỉ trích phương Tây của Nhật Bản , đặc biệt là minh chứng bằng Ian Buruma The Tiền lương của tội lỗi (1994) , người có luận án chung có thể được tóm tắt như " Đức nhớ lại quá nhiều, Nhật Bản quá ít. " Kennedy đã chỉ ra rằng một giọng hát Nhật Bản trái từ lâu giữ bộ nhớ của Nam Kinh còn sống, chú ý độ phân giải 1995 của Hạ Nghị Viên của Nhật Bản bày tỏ " sự hối hận sâu sắc" ( Fukai hansei ) cho những đau khổ mà Nhật Bản thương từ các dân tộc khác trong Thế chiến II và lời xin lỗi rõ ràng ( owabi ) cho hành vi phạm tội của Hoàng gia Nhật Bản đối với các quốc gia khác từ hai Thủ tướng Nhật Bản. [ 39 ]Sonni Efron của Los Angeles Times cảnh báo rằng hàng cay đắng hơn cuốn sách Iris Chang có thể để lại người phương Tây với " misimpression " mà ít đã được viết trong Nhật Bản về cuộc thảm sát Nam Kinh, trong khi thực tế Thư viện quốc nắm giữ ít nhất 42 cuốn sách về vụ thảm sát Nam Kinh và Nhật Bản của lỗi lầm trong thời chiến , 21 trong số đó được viết bởi tự do điều tra tội ác chiến tranh của Nhật Bản . [ 45 ] Ngoài ra, Efron lưu ý rằng binh sĩ lão khoa Nhật Bản đã xuất bản hồi ký của họ và đã được đưa ra bài phát biểu và phỏng vấn với số lượng ngày càng tăng, kể lại những tội ác họ cam kết hoặc chứng kiến ​​. Sau nhiều năm chính phủ được thực thi từ chối , sách giáo khoa trung học Nhật Bản bây giờ mang theo tài khoản của vụ thảm sát Nam Kinh là sự thật chấp nhận [ 46 ] Fogel cũng viết : ". Hàng chục học giả Nhật Bản đang tích cực tham gia vào nghiên cứu về mọi khía cạnh của chiến tranh ... Thật vậy . , chúng tôi [3] biết nhiều chi tiết về cuộc thảm sát Nam Kinh, bóc lột tình dục của Nhật Bản ' phụ nữ thoải mái , và chiến tranh sinh học và hóa học được sử dụng ở Trung Quốc bởi vì các nghiên cứu phẩm tiên phong " của học giả Nhật Bản .Phiên bản gốc của một bức ảnh được sử dụng bởi Chang- tính chính xác của các chú thích trong cuốn sách là tranh chấp [12]San Francisco Chronicle phóng viên Charles Burress đã viết rằng giá của một bức điện tín bí mật gửi Ngoại trưởng Nhật Bản vào năm 1938 Chang đã không chính xác trích dẫn là " bằng chứng thuyết phục " mà quân Nhật giết chết ít nhất 300.000 thường dân Trung Quốc ở Nam Kinh . [12] Theo Burress , các con số 300.000 thường dân Trung Quốc giết chết thực sự đến từ một tin nhắn được gửi bởi một phóng viên người Anh, liên quan đến cái chết không chỉ ở Nam Kinh nhưng ở những nơi khác. Ngoài ra, Burress hỏi động lực Chang để viết cuốn sách - cho dù cô đã viết nó như là một nhà hoạt động hoặc như một nhà sử học , nói rằng cuốn sách " thu hút động lực tình cảm của mình " từ niềm tin của mình không để cho cuộc thảm sát Nam Kinh bị lãng quên bởi thế giới [ 12. ] Burress cũng trích dẫn Ikuhiko Hata, một giáo sư lịch sử Nhật Bản tại Đại học Nihon , người lập luận rằng 11 bức ảnh trong cuốn sách được khai báo sai hoặc giả mạo . Một hình ảnh cụ thể cho thấy phụ nữ và trẻ em đi bộ qua một cây cầu với những người lính Nhật , và chú thích là " Người Nhật làm tròn lên hàng ngàn phụ nữ . Hầu hết đã hãm hiếp hoặc bị ép buộc làm gái mại dâm quân sự. " Hata nói rằng bức ảnh ban đầu xuất hiện vào năm 1937 trên một tờ báo của Nhật Bản như một phần của một loạt các hình ảnh cho thấy cảnh yên bình của người dân Trung Quốc dưới sự chiếm đóng của Nhật Bản. [12]Chang trả lời những lời chỉ trích Charles Burress trong một lá thư viết cho tờ San Francisco Chronicle , nhưng thư không được công bố bởi tờ báo. [ 47 ] Trong thư , bà đề nghị chỉ trích của riêng mình liên quan đến bài viết Burress của . [ 48 ] Chang tìm thấy một " làm ảnh hưởng đến xu hướng " bởi Burress để báo cánh hữu chỉ trích Nhật Bản" mà không đòi hỏi bằng chứng để sao lưu những cáo buộc của họ " . Cô cho rằng Ikuhiko Hata, một nguồn được trích dẫn bởi Burress , không " coi như một học giả nghiêm trọng" trong hoặc Nhật Bản hay ở Mỹ , bởi vì ông là người đóng góp thường xuyên cho " cánh hữu cực kỳ " ấn phẩm của Nhật Bản. Một ấn phẩm như vậy đã xuất bản một bài báo từ một denier Holocaust rằng lập luận rằng không có buồng khí đã được sử dụng ở Đức giết người Do Thái. Điều này gây ra các nhà xuất bản phụ huynh phải đóng cửa công bố . Trên lời chỉ trích của hình ảnh phụ đề không chính xác cô Burress của , Chang tranh chấp quan điểm cho rằng các chú thích đã sai. Cô đã viết rằng cuốn sách của mình xử lý với các " kinh dị của Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc ", và đọc chú thích " Người Nhật làm tròn lên hàng ngàn phụ nữ . Hầu hết đã hãm hiếp hoặc bị ép buộc làm gái mại dâm quân sự" có hai báo cáo của thực tế không thể chối cãi .Chang cũng đã ban hành một lời đáp lại lập luận Burress rằng cô không chính xác trích dẫn một bức điện gửi Bộ trưởng Ngoại giao Nhật Bản . Cô đã viết rằng trong khi con số ban đầu là 300.000 thường dân thiệt mạng Trung Quốc ở Nam Kinh đã được báo cáo bởi một phóng viên người Anh, con số này đã được trích dẫn trong một thông báo rằng Bộ trưởng Ngoại giao Nhật Bản gửi đến địa chỉ liên lạc của mình tại Washington, DC . Chang cho rằng sử dụng con số này của một quan chức chính phủ Nhật Bản cấp cao là bằng chứng cho thấy chính phủ Nhật Bản công nhận 300.000 là số thường dân thiệt mạng Trung Quốc . Cuối cùng, cô chỉ trích Burress cho " nitpick " của mình những chi tiết nhỏ để thu hút sự chú ý ra khỏi phạm vi và mức độ của các vụ thảm sát Nam Kinh , viết rằng đó là một " chiến thuật chung" của Holocaust deniers . [ 48 ]Phản ứng ở Nhật BảnBản dịch tiếng Nhật của cuốn sách, xuất bản trong tháng 12 năm 2007The Rape of Nanking đã gây ra tranh cãi tại Nhật Bản. [ 49 ] Los Angeles Times phóng viên , Sonni Efron , báo cáo rằng Chang cũng đã bị chỉ trích bởi cả Nhật Bản " ultranationalists " , những người tin rằng vụ thảm sát ở Nam Kinh không bao giờ diễn ra, và tự do Nhật Bản , người "nhấn mạnh vụ thảm sát xảy ra, nhưng cáo buộc rằng thiệt hại học bổng thiếu sót Chang nguyên nhân của họ " . [ 50 ] Phó giáo sư David Askew của Đại học Ritsumeikan Châu Á Thái Bình Dương tuyên bố rằng việc Chang giáng một " đòn nặng " để "Đại thảm sát trường học" của tư tưởng, mà ủng hộ về tính hợp lệ của các kết quả thử nghiệm tại Tokyo, tòa án triệu tập để thử các nhà lãnh đạo của Đế quốc Nhật Bản cho tội ác trong Thế chiến II . Lệch tiếp tục lập luận rằng " cuộc thảm sát trường học lớn đã do đó bị buộc vào ( bất thường ) vị trí chỉ trích một tác phẩm gây nhiều tranh cãi cho một số người chết lớn hơn. " [ 51 ]Sau khi công bố The Rape of Nanking , nhà phê bình Nhật Bản Masaaki Tanaka đã có cuốn sách của ông năm 1987 Nam Kinh dịch sang tiếng Anh . Điều gì thực sự xảy ra được trong Nam Kinh : Các bác bỏ một Thần chung , Tanaka nói trong bài giới thiệu " Tôi tin rằng [ các nhà nghiên cứu Mỹ ] sẽ đến nhận thức rằng hành vi vi phạm luật pháp quốc tế về mức độ bị cáo buộc bởi Iris Chang trong The Rape of Nanking ( hơn 300.000 vụ giết người và hiếp dâm 80.000 ) không bao giờ xảy ra " . [ 52 ]Cuốn sách Chang không được công bố trong một phiên bản tiếng Nhật được dịch cho đến khi tháng 12 năm 2007 . [ 53 ] [ 54 ] Vấn đề với nỗ lực dịch thuật có bề mặt ngay sau khi hợp đồng đã được ký kết cho việc xuất bản các cuốn sách của Nhật Bản. Một cơ quan văn học Nhật Bản thông báo rằng một số nhà sử học Chang Nhật Bản từ chối xem xét lại bản dịch , và là một trong những giáo sư được hỗ trợ ra vì áp lực đặt trên gia đình từ " một tổ chức không rõ" . [ 31 ] Theo học giả Nhật Bản Ivan P. Hall, [ 55 ] sử xét lại tại Nhật Bản tổ chức một ủy ban của các học giả cánh tả lên án cuốn sách với sự xuất hiện lặp đi lặp lại tại Câu lạc bộ phóng viên nước ngoài ở Tokyo và trên toàn Nhật Bản . Họ chiếm ưu thế trên Kashiwa Shobo , nhà xuất bản Nhật Bản ký hợp đồng của cuốn sách, để nhấn mạnh rằng Chang chỉnh sửa các cuốn sách dành cho " sửa chữa " họ muốn làm , để xóa hình ảnh và thay đổi bản đồ, và để xuất bản một cuốn sách để bác bỏ Chang . Chang không đồng ý với những thay đổi và , kết quả là, rút xuất bản của cuốn sách Nhật Bản. [ 56 ] Tác phẩm đã được bác bỏ dù sao xuất bản như một cuốn sách của Nobukatsu Fujioka và Shudo Higashinakano quyền Một nghiên cứu của ' The Rape of Nanking " . [ 56 ] [ 57 ]Shudo Higashinakano , một giáo sư lịch sử trí tuệ tại Đại học châu Á của Nhật Bản , đã lập luận trong Sankei Shimbun rằng cuốn sách là " vớ vẩn tinh khiết " , đó là "không có sự chứng kiến ​​của hành bất hợp pháp hoặc giết người " , và rằng "có tồn tại không" Rape of Nanking ' như cáo buộc của Tokyo Trial ". [ 57 ] Ông xác định 90 lỗi thực tế lịch sử trong 64 trang đầu tiên của cuốn sách, một số trong đó đã được sửa chữa trong năm 1998 Penguin Books xuất bản . [ 58 ]Chết ChangCuốn sách là nguồn gốc chính của sự nổi tiếng cho Iris Chang , người cũng được tôn trọng ở Trung Quốc nâng cao nhận thức của Nam Kinh thảm sát trong thế giới phương Tây . [ 33 ] Đồng thời , Chang nhận được thư ghét, chủ yếu từ ultranationalists Nhật Bản, [ 4 ] đe dọa ghi chú trên chiếc xe của mình và tin rằng điện thoại của cô đã được khai thác . Mẹ cô nói rằng cuốn sách " làm Iris buồn " . Bị trầm cảm , Chang đã được chẩn đoán là bị rối loạn tâm thần ngắn gọn phản ứng vào tháng Tám năm 2004. . Bà bắt đầu dùng thuốc để ổn định tâm trạng của cô [4] Cô viết:

    
Tôi không bao giờ có thể lắc niềm tin của tôi rằng tôi đã được tuyển dụng, và sau đó bị bắt bớ, bởi lực lượng mạnh mẽ hơn tôi có thể tưởng tượng . Cho dù đó là CIA hoặc một tổ chức khác, tôi sẽ không bao giờ biết . Miễn là tôi còn sống , các lực lượng này sẽ không bao giờ dừng lại hounding tôi . [4]Chịu thua trận chiến với trầm cảm, Chang mất cuộc sống của mình ngày 09 Tháng Mười Một năm 2004 . [4] Một lễ tưởng niệm đã được tổ chức tại Trung Quốc Nam Kinh thảm sát những người sống sót trùng với tang lễ của cô ở Los Altos California. Các Memorial Hall của nạn nhân trong cuộc thảm sát Nam Kinh, một khu tưởng niệm ở Nam Kinh được xây dựng để tưởng nhớ các nạn nhân vụ thảm sát Nam Kinh của , [ 59 ] đã thêm cánh dành riêng cho mình trong năm 2005. [ 60 ]Tại Mỹ, một khu vườn Trung Quốc ở Norfolk, Virginia , trong đó có một đài tưởng niệm để Minnie Vautrin , thêm vào một đài tưởng niệm dành riêng cho Chang , bao gồm cả cô là nạn nhân mới nhất của vụ thảm sát Nam Kinh , và vẽ tương đồng giữa Chang và Vautrin , người cũng đã đưa cô cuộc sống riêng . [ 60 ] Vautrin kiệt sức mình cố gắng để bảo vệ phụ nữ và trẻ em trong vụ thảm sát Nam Kinh và sau đó trong thời gian Nhật Bản chiếm đóng Nam Kinh , cuối cùng bị suy nhược thần kinh năm 1940. Cô trở lại Mỹ để điều trị y tế, tự tử một năm sau đó . [14]xem thêm

    
Black Sun : Các vụ thảm sát Nam Kinh
    
City of Life and Death
    
Không khóc , Nam Kinh
    
Nam Kinh
    
Tokyo Trial (phim)
TUYÊN NGÔN ĐỘC LẬP , TUYÊN ĐỘC NGÀY 2-9-45 BỞI  HCM .
. . .
Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi.
Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được.
 Thế mà hơn 80 năm nay, bọn thực dân Pháp lợi dụng lá cờ tự do, bình đẳng, bác ái, đến cướp đất nước ta, áp bức đồng bào ta. Hành động của chúng trái hẳn với nhân đạo và chính nghĩa.
Về chính trị, chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào.
Chúng thi hành những luật pháp dã man. Chúng lập ba chế độ khác nhau ở Trung, Nam, Bắc để ngăn cản việc thống nhất nước nhà của ta, để ngăn cản dân tộc ta đoàn kết.
Chúng lập ra nhà tù nhiều hơn trường học. Chúng thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi của ta. Chúng tắm các cuộc khởi nghĩa của ta trong những bể máu.
Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân.
Chúng dùng thuốc phiện, rượu cồn để làm cho nòi giống ta suy nhược.
Về kinh tế, chúng bóc lột dân ta đến xương tủy, khiến cho dân ta nghèo nàn, thiếu thốn, nước ta xơ xác, tiêu điều. Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu.
Chúng giữ độc quyền in giấy bạc, xuất cảng và nhập cảng.
Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý, làm cho dân ta, nhất là dân cày và dân buôn trở nên bần cùng.
Chúng không cho các nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn. . .
Tái Sinh Ở Phương Tây (Reborn in the West) của Vicki Mackenzie
Nguyên Ngọc chuyển Việt ngữ
Giáo Sư HAZEL DENNING

Vào một buổi chiều lười biếng ở Sydney, tôi mở Tivi và thấy chương trình Oprah Winfrey đang tranh luận về kiếp trước kiếp sau, cuộc tranh luận rất sôi nổi. Đây là một "talk show" của Mỹ. Khách mời là Dr. Hazel Denning, bác sĩ phân tâm học, là một phụ nữ có tuổi, thông minh, ăn nói rất lưu loát và là sáng lập viên của hội Association for Past life and Therapies (Hội Nghiên cứu kiếp trước kiếp sau để ứng dụng vào việc chữa trị). Là một người tiền phong trong lãnh vực này, bà đã đi nhiều nơi trên thế giới thuyết giảng về luân hồi.
Ngoài tài ăn nói rõ ràng lưu loát về đề tài luân hồi, về vấn đề kiếp trước ảnh hưởng đến kiếp hiện tại, bà còn là một bác sĩ tâm lý trị liệu rất giỏi. Tôi nghĩ công trình nghiên cứu của bà về luân hồi vào khoa tâm lý trị liệu ở Tây phương sẽ là những tài liệu quý báu cho tôi, nên tôi tìm cách hội kiến với bà.
Máy bay hạ cánh xuống một phi trường nhỏ ở miền Nam California. Giáo sư Denning thân hành ra đón tôi. Người nhỏ thó, lưng thẳng đi đứng nhanh nhẹn tuy đã ngoài tám mươi. Bà ung dung lái xe về nhà ở Riverside, nơi sản xuất cam nổi tiếng của Cali. Trong căn phòng làm việc của bà treo đầy bằng cấp, chứng chỉ: hai bằng tiến sĩ, hai bằng thạc sĩ, bằng cấp cử nhân và rất nhiều văn kiện chứng thực bà rất uyên bác về khoa thôi miên và khoa cận tâm lý (Parapsychology).
Trong hai ngày tôi ở lại nhà bà, bà kể cho tôi nghe về công việc của bà và giải thích lý do bà chọn công việc này. Từ hồi nhỏ, giáo sư Denning hay thắc mắc muốn tìm hiểu "tại sao" về việc này việc nọ, tại sao con người phải chịu khổ đau. Bà không tin đó là ý Chúa (God). Bà cho là tin như vậy có vẻ không hợp lý.
Năm ngoài hai mươi tuổi, tình cờ bà được đọc một cuốnsách về luân hồi. Bà vui mừng,"Ôi chao! Tôi đã tìm được giải đáp cho những thắc mắc của tôi rồi. Tôi quá đổi vui mừng và suy nghĩ: cuối cùng thì tôi cũng tìm được một lời giải hợp lý, có thể lý giải được tất cả những bất công của thế gian".
Hồi đầu thì bà chưa tin lắm. Bà tìm đọc những tài liệu xưa để xem những thức giả đời trước nghĩ sao về luân hồi, và khám phá ra rằng tất cả những tôn giáo lớn trên thế giới đều tin luân hồi kể cả Thiên chúa giáo cho đến năm 533 sau Tây lịch, thì một ông vua La Mã và bà hoàng hậu cấm không cho nói đến luân hồi nữa. Có hai giáo hoàng bị giết vì muốn giữ đoạn nói về luân hồi trong kinh sách. Ít người biết biết đến dữ kiện này.
Cũng không mấy ai biết chuyện những cha cố ngày xưa như cha Origin và ông thánh Augustin đều tin có luân hồi.
Bà nói, "Vậy những người nào nói rằng tin có luân hồi là trái với giáo điều Thiên chúa giáo là không biết những chuyện này". Bà càng thích thú hơn khi khám phá ra những nhân vật nổi tiếng từ cổ chí kim đều tin có luân hồi, từ Plato, Aristotle, Socrates đến Henry Ford, Gladstone, Thomas Edison, đại tướng Patton và nhiều người khác nữa. Bà áp dụng những hiểu biết về luân hồi vào khoa chữa bệnh tâm thần để tìm hiểu nguyên do sâu xa do đâu mà bệnh nhân dường như sống ở một thế giới khác, hay có nhiều sợ hãi vô lý (phobia).
Tôi nóng lòng muốn biết giáo sư Denning làm sao dung hòa được hai vai trò có vẻ trái ngược, vai trò của một bác sĩ tâm thần và vai trò của một người dùng thuật thôi miên đưa bệnh nhân trở về kiếp trước. Làm sao bà có thể chấp nhận lối giải thích của các bác sĩ tâm lý trị liệu hiện nay dùng chữ nghiệp (karma) để giải thích rằng những gì xảy ra trong đời này đều do nghiệp chướng đương sự đã tạo nên từ nhiều đời trước.
Giáo sư Denning không tin môi trường sống là tác nhân chính ảnh hưởng đến cách hành xử của một người. Bà công nhận hoàn cảnh bao quanh đời sống cũng đóng một vai trò khá quan trọng nhưng không phải là yếu tố chỉ huy. Theo bà thì mục đích của đời sống ở thế gian là để tu tâm hướng thượng. Một người tái sanh ở lại cõi trần là để thanh toán, thành tựu những gì mình làm dang dở trong những kiếp trước. Bà nói có những đứa trẻ sanh ra với một bản tánh yêu đời, đứa khác thì hay cáu giận, tức là mang theo chủng tử của kiếp trước. Theo bà thì số phận (destiny) của mỗi người không thể thay đổi được những phước báu của cha mẹ hay môi trường chung quanh có thể làm cho đời sống của người ấy thoải mái hơn hay khó khăn hơn.

Vì thế giáo sư Denning quyết định trở nên một nhà thôi miên chuyên nghiệp. Bà muốn dùng thuật thôi miên đưa
 bệnh nhân trở về sống lại kiếp trước của mình. Bà rất cẩn trọng, tỉ mỉ và trung thực trong công việc này. Bà không tìm cách khống chế tư tưởng của bệnh nhân. Bà nói ngày trước trong khoa thôi miên người ta thường dạy phương pháp gợi ý cho bệnh nhân (post-hypnotic suggestion) dùng những câu như "Không được ăn thức ăn này. Thức ăn này ghê lắm v.v...". Tôi không dùng phương pháp ấy, trái ngược với nguyên tắc của tôi. Tôi tìm được cách riêng của tôi mà không cần khống chế tâm ý của bệnh nhân. Vì thế tôi muốn dùng cụm từ "đổi đời" (altered state) thay vì hai  chữ thôi miên".

Năm 1980 bà lập hội "Association for Past Life Research and Therapies" và vui mừng thấy hội phát triển nhanh hơn dự tính, vì số người tin và muốn tìm hiểu luân hồi ngày càng đông. Bà khẳng định rằng khoa hướng dẫn bệnh nhân nhớ lại kiếp trước (Past Life Therapy) trở nên một dụng cụ hữu hiệu trong khoa tâm lý và y khoa toàn diện -
  chữa trị cả thân và tâm. Đường hướng này không những phát triển nhanh ở Mỹ mà còn lớn mạnh ở các nước khác trên thế giới. Bà được mời đi nói chuyện nhiều lần ở Á châu và ở trường đại học Ultrecht của Hòa Lan, một trường đại học xưa nhất, mà cũng là trường đại học đầu tiên có giảng dạy môn cận tâm lý (parapsychology).
Ở Mỹ những người tìm đến với Dr. Denning gồm đủ mọi thành phần xã hội. Bà dùng phương pháp thông thường trước. Nếu không có kết quả thì bà đưa bệnh nhân trở về kiếp trước để tìm hiểu nguyên nhân. Bệnh nhân của bà gồm đủ mọi hạng người, mục sư có, chuyên viên có, rất nhiều nhà giao, nhiều quân nhân và các thành phần khác. Thường thường ai cũng muốn hỏi. "Mục đích của đời sống là gì?", "Tôi đang làm gì ở đây", "Tôi trở lại lần này để làm gì?"
Bệnh nhân của bà thường ở lứa tuổi ba mươi đến bốn mươi, nhưng có một cô bé chín tuổi xin cha mẹ đến gặp bà để tìm hiểu tại sao cô sợ máu lắm. Mới chín tuổi nhưng cô rất chững chạc. Vừa thiếp đi cô bé thấy kiếp trước của mình là một ông già đang giẫy chết vì bệnh tim. Bỗng dưng cô la lên, "Không, tôi không phải chết vì bệnh mà vì tôi quá đau khổ". Rồi cô bắt đầu kể đến ông già - tức là tiền thân của cô - đưa vợ đi ăn tiệm. Một tên cướp vào tiệm bắn chết nhiều người trong đó có vợ ông. Cô thấy người "vợ" chết trong vũng máu - ấn tượng hãi hùng đó theo thần
 thức qua đến đời này. Thêm vào đó là mặc cảm tội lỗi đã không cứu được người "vợ" của mình ray rức hành hạ cổ, bà kết luận.
Quan điểm của giáo sư Hazel Denning về vấn đền này rất rõ ràng vì bà chứng kiến hàng ngàn bệnh nhân đã đổi đời, bà đã thấy rõ bao nhiêu thảm cảnh trong nhiều kiếp của họ và bà đã khai triển riêng lý thuyết của bà. Cuộc đàm thoại sau đây giữa cô Mackenzie với giáo sư Denning, vì vậy, không những có giá trị về mặt thông tin mà còn rất thù vị và hào hứng.

Vicki Mackenzie:
Tại sao lại có hiện tượng tái sanh?
Hazel Denning: Khi đưa một người trở về kiếp trước và tìm hiểu tại sao đương sự chọn tái sanh vào gia dình này, và mục đích của họ trở lại thế gian để làm gì thì ai cũng có câu trả lời tương tự: "Quả thật tôi không muốn trở lại thế gian chút nào. Ép mình vào cái xác phàm như đi vào tù, ngột ngạt lắm".
Khi tôi hỏi lại: "Vậy tại sao ông/bà lại trở về, có ai bắt mình ở lại đâu?" thì câu trả lời luôn luôn là: "Vì thế gian là một trường học để rèn luyện nhân phẩm của mình. Muốn trau dồi tâm linh, muốn hướng thượng thì phải trở lại thế gian. Mà thật tình tôi muốn tu tâm nên tôi phải trở lại thế gian này". Đó là câu trả lời tôi ghi lại.
Vicki Mackenzie:
Theo kinh nghiệm của bà thì người ta trở lại thế gian này bao nhiêu lần?
Hazel Denning: Vô lượng kiếp, cho đến khi họ học hỏi thành tựu được những điều mong muốn. Ngay cả trong đời hiện tại này có người phải mất nhiều năm mới thấyrõ ý nghĩa của những chướng ngại khó khăn xảy ra cho mình. Có một bà khi đến phòng mạch lần đầu tuyên bố rằng, "Tôi đến đây muốn hỏi về tình yêu lứa đôi". Trả lời thế nào với bà này? Là bác sĩ chuyên môn về khoa tâm lý, tôi không thể nói bà cứ yêu đi rồi sẽ được yêu. Bà vẫn đến phòng mạch nhưng không thường xuyên.
Mãi đến mười tám năm sau bà mới tìm ra "chân lý". Trong thời gian không gặp mặt, bà có một đời chồng, ly dị, ăn ở với một ông khác, lấy chồng lần thứ hai, rồi cũng ly dị, ăn ở với năm, sáu ông khác nữa cho đến một hôm bà không chịu đựng được cảnh sống một mình nữa và cương quyết đi gặp tôi mỗi ngày cho đến khi nào tìm được nguyên nhân tại sao bà không thể chung thủy với một người. Cuối cùng thì bà thấy kiếp trước bà là con gái của một gia đình giàu có ở Hy Lạp.
Khi chừng mười bốn tuổi, cô bé yêu cậu người làm cùng tuổi. Khi biết được, cha cô nổi trận lôi đình đày người yêu của cô ra một hòn đảo và bán cô cho một người đàn ông lớn tuổi. Quá đau buồn uất ức, cô tự tử chết. Trước khi chết, cô nguyện rằng. "Tôi thề sẽ không bao giờ, không bao giờ thương yêu ai nữa".
Qua bao năm kinh nghiệm với công việc này, tôi thấy tư tưởng hay ý nguyện cuối cùng trước khi chết, nếu là tiêu cực sẽ theo người đó qua kiếp sau. Thí dụ nếu mình chết với lòng giận dữ, với tâm thù hận thì kiếp sau mình phải tu tâm dưỡng tánh để rửa lòng, để xả bỏ những thù hận của kiếp trước.
 
Trở lại chuyện bà khách. Sau khi biết tiền kiếp của mình, bà gặp được một người chồng tử tế và có hai đứa con. Bà đang hụp lặn trong hạnh phúc mà trước đây bà không thể tưởng tượng có ngày bà có thể được hưởng.
Sau khi chứng kiến câu chuyện bà này, tôi nghiệm rằng có nhiều người không thể một sớm một chiều mà tìm được lời giải. Họ cần phải trải qua nhiều biến cố nữa trước khi thấy cái nghiệp của mình. Và câu chuyện này cũng giúp tôi đi đến kết luận rằng mình không thể tự dối lòng. Cho đến khi mình thấy được cái nhân của đời trước, mình mới có thể giải quyết cái quả của đời này. Nhiều khi phải đi sâu vào nhiều đời trước mới thấy được cái "nhân" chính đang chi phối đời sống hiện tại.
Vicki Mackenzie: Có những người đa nghi cho rằng bệnh nhân tưởng tượng ra những hình ảnh, thêu dệt nên những câu chuyện trong tiềm thức của họ để biện minh cho những đau buồn ưu não của họ?
Hazel Denning: Nếu quả đúng như vậy thì khoa tâm lý học phải giúp được bệnh nhân giải quyết mọi ẩn ức của họ chứ. Nhưng thực tế thì không phải vậy. Có nhiều bệnh nhận của tôi theo khoa tâm lý trị liệu trong nhiều năm mà không ăn thua gì.
Vicki Mackenzie: Bà có cho rằng chính mình tự chọn đời sống của mình không?
Hazel Denning: Đúng vậy. Để tôi kể cho cô nghe một chuyện rợn tóc gáy. Một người đàn bà đến nói với tôi rằng: "Mẹ tôi đang hấp hối, cha tôi thì chết rồi. Cả cha lẫn mẹ tôi bầm dập sờ mó tôi hồi tôi mới ba tuổi cho đến năm tôi mới mười ba tuổi". Khi thiếp đi, bà sống lại cảnh tượng bị cưỡng hiếp hồi còn bé và la lên, "Cha ơi đừng, đừng làm con đau!" và bà nói tiếp liền "Tôi muốn tha thứ cho mẹ tôi trước khi bà chết nhưng tôi thấy khó tha thứ quá, tôi thù ghét cả cha lẫn mẹ".
Nếu một người muốn sẵn sàng tha thứ, muốn quên hận thù cũ thì người đó đã được một sự chuyển hóa tâm linh cao và có thể hóa giải được. Nhưng nếu người nào nói ra rằng, "Đừng nói đến chuyện tha thứ những quân dã man đó, Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Tôi thù ghét họ". Thì đừng tìm cách giúp họ tha thứ vì tâm họ chưa sẵn sàng.
Đối với bà này, tuy bà nói sẵn sàng tha thứ cho cha mẹ, nhưng tôi nghĩ "Làm sao tôi có thể giúp bà ta tha thứ cho người cha, người mẹ đã làm những chuyện ghê tởm như thế đối với con mình"? Tôi bứt rứt, dằn vặt mãi và cuối cùng chính bệnh nhân đã giúp tôi tìm câu giải đáp. Bà thấy kiếp trước, thời Đức Quốc Xã, bà là một đứa trẻ bụi đời, sống lang thang đầu đường xó chợ và đã giết chết một đứa trẻ khác.
Sau đó họ bị bắt vào Auschwitz, một trại giam người Do Thái, và bắt phải làm công việc kiểm soát những đứa trẻ Do Thái bị giết đã chết hẳn chưa. Lúc đầu công việc không làm bà phiền hà mấy, nhưng ngày lại ngày nhìn bao nhiêu xác trẻ con, bà chịu không được nên đã bỏ trốn và bị bắn chết. Bệnh nhân nói thêm rằng, "Đời sau, khi tái sanh, tôi muốn cha mẹ tôi hành hạ tôi để tôi trả nghiệp cho mau. Vì vậy tôi phải cám ơn hai vị này đã giúp tôi trả nghiệp báo".
Vicki Mackenzie: Có bao giờ bà chứng minh được những mẫu chuyện tiền thân này thật sự xảy ra không?
Hazel Denning: Có chứ. Tôi vẫn để tâm theo dõi mỗi khi có dịp tốt. Thí dụ trường hợp một thân chủ nhất định không cho các con đi coi buổi trình diễn của gánh xiếc. Bà biết cấm đoán như vậy thật là vô lý nhưng bà không thể làm gì khác hơn. Khi được đưa trở về kiếp trước thì bà thấy chính bà là "con mụ mập" (the fat lady) của một gánh xiếc và
  bà ghét cay ghét đắng vai trò của mình. Bà nhớ cả tên người đàn bà mập ấy và cả tên thành phố nữa.
Có một bệnh nhân khác có mặt hôm đó biết thành phố này. Ông tình nguyện sẽ tìm đến xem thì quả nhiên đầu thế kỷ 20, ở thành phố đó có một bà mập tên đó đã theo đoàn hát xiếc kiếm ăn như lời bà kia tả lại. Trong đời hiện tại bà này cũng mập.
Một bệnh nhân khác nhớ lại kiếp trước bà là một phú thương đàn ông bị chết chìm theo chiếc tàu Titanic. Bà nhớ tên tuổi của người đàn ông này. Về sau tìm xem sổ sách thì quả nhiên người đàn ông ấy là hành khách trên chiếc
 tàu Titanic. Bà kể khi nhìn thấy tên trong sổ bà rùng mình ớn lạnh!
Ngoài những chứng cớ cụ thể này, những chứng cớ cho thấy những chuyện tiền thân mà các thân chủ tôi nói ra là có thật, và nó rất hợp tình hợp lý với bối cảnh riêng của từng người. Nhờ đó họ có thể đổi đời, có thể thoát được những ray rứt, những sợ hãi vô lý làm xáo trộn đời sống hiện tại của họ.
Vicki Mackenzie: Có ai tỏ ra có mặc cảm tội lỗi khi nhìn thấy những việc xấu họ đã làm trong những đời trước?
Hazel Denning: Không hẳn như thế sau khi họ hiểu mục đích của sự tái sanh và duyên nghiệp.
Tôi giải thích cho họ thấy rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ không quan trọng mấy. Quan trọng chăng là những gì mình học hỏi được từ những biến cố ấy, và dường như đây mới là nguyên tắc căn bản.
Có một trường hợp rất lạ lùng. Một bệnh nhân vừa bước vào phòng mạch là ngồi phịch xuống ghế, đấm mạnh hai tay vào thành ghế và la lớn, "Tôi ghét Chúa! Jesus Christ là một kẻ lừa đảo! Tôi đã cố gắng làm hết mọi thứ, đã đi tìm thầy chuyên môn, đã học hết kinh Thánh mà vẫn không thay đổi gì được cuộc sống của tôi. Tôi khổ quá!" Bà gặp toàn chuyện xui. Rờ tới cái gì thì hỏng cái đó mặc dù bà là một người có khả năng xuất chúng.
Sự nghiệp làm ăn bà gây dựng nên tưởng như thành công, cuối cùng cái gì cũng thất bại. Đường chồng con cũng xấu. Tuổi còn trẻ mà trông như một bà già. Bác sĩ nói cơ thể của bà già trước tuổi đến hai chục năm.
Khi được hướng dẫn trở về kiếp trước thì thấy bà là một hồng y trong Tòa Án Dị Giáo (The Inquisition) do giáo hội La Mã Thiên Chúa chủ trì để trị tội những người ngoại đạo. Sự việc này làm đức hồng y (tiền thân của bà) rất đau khổ. Ngài biết trị tội những người ngoại đạo là sai lầm, nhưng đó là việc giáo hội muốn làm.
Khi được hỏi tại sao bà trở thành công cụ chính trong Tòa Án Dị Giáo thì bà buột miệng nói rằng, "Đó là để cải tổ lại giáo hội vì giáo hội thời ấy quá hủ hóa, và tôi được giao trọng trách này". Qua những chuyện tương tự, tôi thấy rằng những việc làm khủng khiếp đều có mục đích riêng.
Vicki Mackenzie: Đứng trên góc độ này, nghiệp báo trở nênhúc mắc, ly kỳ khó hiểu, phải không thưa bà?
Vì nếu quan niệm những kẻ phạm tội ác chỉ là những công cụ giúp người kia trả nghiệp thì họ đâu có tội lỗi gì?
Hazel Denning: Thật ra thì cũng khó nói lắm. Trùng trùng duyên khởi, cái nọ xọ cái kia, khó mà giải thích chữ nghiệp một cách rốt ráo. Mọi vật hiện hữu trên đời đều phụ thuộc tương tác lẫn nhau, chúng nương nhau mà sống.
Nói một cách giản dị,có thể lấy ví dụ của một người chỉ thấy hạnh phúc trong sự đau khổ (masochist) có thể thỏa mãn nhu cầu của một người chỉ thấy vui sướng trên sự đau khổ của kẻ khác (sadist). Hai loại người này nương tựa vào nhau mà sống. Không có cái gì xấu hoàn toàn.
Mỗi kinh nghiệm là một bài học. Ta có thể là thủ phạm làm điều ác trong một kiếp nào đó nhưng cũng có thể là nạn nhân trong một kiếp khác. Và cứ như thế, con người sống từ đời này qua đời khác cho đến khi nào họ học được bài học.
Tôi tin rằng chính chúng ta tự chọn con đường mình đi, dễ dàng hay chông gai là cũng do mình. Một khi mình nhận chân được sự thật đó và chấp nhận mục đích của đời sống hiện tại thì hoàn cảnh chung quanh có thể thay đổi. Nếu một người biết nhận trách nhiệm của mình thì người đó có thể giải quyết được nhiều vấn đề. Còn những kẻ ngu muội không biết nhận trách nhiệm của mình mà cứ đổ lỗi cho người khác thì họ chưa sẵn sàng thay đổi.
Chúng tôi, bác sĩ chuyên môn, phải thấy và biết rõ điểm này.
Khi đạt đến mức tỉnh thức tối thượng thì linh hồn (the soul) tự dưng hiểu thấu mọi lẽ - hiểu được mình là ai, tại sao mình hiện hữu ở đây; thấy những gì mình đã làm trong kiếp trước, và những gì mình sẽ làm về sau này vân vân và vân vân. Nhưng chính cá nhân người đó phải tự mình học hỏi. Và tôi cũng không hiểu lý do tại sao chúng ta phải học hỏi nhiều quá như vậy, nhưng tôi không phải là người tạo ra những quy luật ấy mà chỉ tìm cách phân tích lý giải chúng thôi.
Có người thật sự không muốn thay đổi hoàn cảnh không mấy tốt đẹp của mình như chuyện một bà nọ sinh ra với hai con mắt gần như mù. Bà phải đeo mắt kiếng dầy cộm. Sau khi soi căn, bà biết rằng chính bà muốn mắt mình như thế để ít thấy những phù du vật chất, để quên cái ngã của mình, để quay nhìn vào bên trong. Từ đó, bà vui vẻ với cặp mắt gần như mù của mình và không chịu tìm cách làm cho mắt sáng hơn.
Vicki Mackenzie: Bà có thấy ai chọn trở về gần gũi với những người họ quen biết từ nhiều kiếp trước không?
Hazel Denning: Có, Nhưng vai vế thì thay đổi. Có người tái sanh với nhau để giải quyết nhiều  vấn đề còn dang dở. Có người muốn trở lại để giúp đỡ những người thân. Tôi cho rằng các thánh tử đạo, hay những người chọn cái
 chết vì chính nghĩa là họ tự nguyện làm như vậy để thức tỉnh lương tri của nhân loại.
Cho nên nói rằng nghiệp báo chỉ thể hiện như một sự trừng phạt thì không đúng, cũng có nghiệp dữ, nghiệp lành. Đó là luật nhân quả.
Tôi có quen biết một bà bác sĩ, một người đàn bà rất dễ thương mà lấy một ông chồng dễ ghét nhất trần gian. Khi nào ông cùng mè nheo, gắt gỏng, độc ác mà chính ông không cố tình độc ác. Dần dần, bà chán nản không còn thương chồng nữa. Nhưng không bao giờ bà có ý định ly dị.
Một hôm bà đến xin soi căn và thấy rằng bà đã gặp ông này ở một kiếp trước khi ông là một linh hồn lạc lỏng. Bà hứa kiếp sau sẽ lấy ông làm chồng và sẽ giúp ông tìm lại linh hồn mình. Và sau đó thì bà thay đổi thái độ, thật tình yêu thương ông, dịu dàng kiên nhẫn với ông và chỉ một năm sau thì ông cũng đổi tính. Ông đi nhà thờ với bà, ông lái chiếc xe sport màu đỏ rong chơi khắp phố phường. Ông nói năng vui vẻ, hài hước ai cũng thích.
Tôi dùng câu chuyện này để khuyên răn những gia đình có chồng nghiện rượu. Tuy người vợ tha thứ sự nghiện ngập của chồng nhưng tình cảm đối với chồng thì đã sứt mẻ. Tôi nói với họ rằng. "Nếu chị thật tình thương yêu và
 muốn cải hóa chồng thì chị không nên dùng giọng lời gay gắt với chồng mà nên bộc lộ tình thương, ăn nói dịu dàng thì ông sẽ thay đổi". Có nhiều bà nghe lời và đã thành công.
Vicki Mackenzie: Bà cho biết sau khi chết, hồn có một thời gian nhất định để đi đầu thai không?
Hazel Denning: Có người tái sanh trong vòng vài tiếng đồng hồ sau khi chết, nhất là lính tráng chết ngoài trận mạc. Họ không chịu được cảnh hồn họ lang thang. Họ muốn nhập xác liền. Có lẽ lý do này giải thích được hiện tượng thiên hạ sinh đẻ nhiều sau những trận chiến tranh.
Có nhiều người thì mấy trăm năm sau mới tái sanh. Có nhiều linh hồn từ thời Atlantean Age mà bây giờ mới trở
lại trần gian. Có lẽ họ chờ đúng thời cơ để đem những hiểu biết mới giúp cho sự chuyển tiếp qua thời đại mới. (New Age).
Vicki Mackenzie: Có khi nào bà đã gặp những người đã từng sống ở hành tinh khác hay cõi giới khác không?
Hazel Denning: Thỉnh thoảng cũng có. Rất nhiều người cho rằng hạ giới là hành tinh thấp nhất trên cột luân hồi (the totem pole). Có mấy người nói rằng trước kia họ sống trên một hành tinh khác. Có một ông viết một thứ chữ lạ hoắc
 rồi dịch lại tiếng Anh. Ông nói hành tinh ấy có một văn hóa khác hẳn. Ông còn nói khi ấy ông hiểu được "nguyên lý đồng thời" - hiện tại, quá khứ và vị lai đều đang thể hiện ở giây phút này. Thật là khó hiểu.
Vicki Mackenzie: Bà có biết những kiếp trước của bà không?
Hazel Denning: Có chứ. Đời trước kiếp này của tôi rất lạnh lẽo. Tôi là một phụ nữ sinh ra ở nước Anh, lấy chồng là một người làm ngoại giao giàu có, nhà cao cửa lớn, có nhiều gia nhân hầu hạ, tiệc tùng liên miên nhưng tôi rất cô đơn, sống không có tình thương. Khi gần chết, tôi còn nhớ gia nhân rón rén bước không dám gây tiếng động, tôi đã nắm tay em gái tôi và nói rằng, "Nếu chị được sống lại từ đầu, chị sẽ thương yêu nhiều hơn".
Và trong đời này, một em gái tôi chết lúc chín tuổi, tôi mới mười một tuổi. Tôi đã thương khóc em trong hai năm. Tôi cần có kinh nghiệm xuyên qua sự đau khổ như vậy mới lấy lại được cảm xúc bình thường.
Nhưng kỷ niệm khó quên nhất xảy ra lúc tôi đang ở trong phòng tắm. Tôi bị đau gan từ lúc học lớp tám. Tôi hay bị những cơn đau túi mật hành hạ, đau đầu đến buồn nôn làm tôi khổ sở lắm. Hồi trước tôi cũng hay nóng nảy. Có hôm cơn giận nổi lên khiến hai mạch máu nhỏ ở cổ bị đứt.
Có nhiều lúc tôi có cảm tưởng như cơn giận làm chóp đầu của tôi có thể bay đi mất. Nhưng không ai biết vì tôi không để lộ ra ngoài. Cách đây chừng mười năm, một hôm tôi đang tắm dưới một vòi sen thì cơn nhức đầu kéo tới. Tôi dằn giọng nói lớn, "Chúa ơi, tôi muốn biết tại sao tôi bị bệnh gan hành hạ, tại sao tôi phải chịu đau khổ như thế này?" Vừa dứt lời bỗng nhiên tôi thấy mình là một người lính theo Thập Tự Chinh thời Trung Cổ, vừa bị một giáo xuyên qua gan. Tôi tức giận sắp phải chết vì một "chính nghĩa" mà tôi không còn tin tưởng nữa.
Tôi chán ghét những việc chúng tôi đang làm - đốt phá những đền đài đẹp đẽ - nhưng tôi không làm gì được hơn. Tôi biết tôi sắp chết và sẽ không bao giờ thấy lại được người vợ và hai đứa con trai. Tôi chết trong giận dữ, và chứng đau gan bây giờ là sự biểu lộ của cơn giận xa xưa ấy. Giây phút ấy trong phòng tắm, tôi nghe một giọng thì thầm: "Nguyên do của tính nóng giận của ngươi bắt nguồn ở đây". Từ ngày đó, tôi không bị cơn đau túi mật hành hạ nữa.
Vicki Mackenzie: Biết được kiếp trước của mình có lợi ích gì trong kiếp sống hiện tại không?
Hazel Denning: Những hiểu biết về kiếp trước kiếp sau giúp tôi sống an nhiên tự tại. Đối với tôi, thế giới kia cũng rất thật như thế giới này. Cho nên khi mẹ tôi mất, rồi chồng và con trai lần lượt qua đời, tôi không đau buồn mấy.
Ngày con tôi tử nạn xe mô tô, tôi vẫn tiếp tục đi thuyết giảng tại một trường đại học đã được sắp đặt trước. Khi biết ra, một giáo sư ở trường hỏi sao tôi có thể dửng dưng trước cái chết của con như vậy. Tôi đã trả lời rằng đối với người ngoài thì tai nạn ấy là một thảm cảnh, nhưng đối với tôi thì khác. Tôi biết con tôi là thầy tu trong ba kiếp trước.
 Trở lại lần này là cậu muốn nếm mùi đời. Cậu sống mau, sống vội, bất chấp nguy hiểm. Tôi biết con trai tôi không muốn kéo dài đời sống như vậy và cậu quyết định rời bỏ cõi trần sớm trước khi chuyện gì xấu có thể xảy ra.
Tuy tôi thương tiếc con, và cũng như những bà mẹ khác, tôi vẫn mong được thấy ngày con khôn lớn, nên người v.v... nhưng trong thâm tâm, tôi mừng cho con đã giải thoát vì tôi biết con tôi sống trong đau khổ.
Trường hợp chồng tôi cũng thế. Một buổi sáng đang chơi tennis, ông gục chết trên sân cỏ. Sau khi được tin, tôi vào phòng đọc sách gọi điện thoại báo tin cho gia đình và bỗng dưng một cảm xúc kỳ diệu chưa từng có đã đến với tôi. Căn phòng như sáng hơn và ấm áp hơn. Lông măng trên hai tay tôi dựng đứng hết và tôi cảm thấy được an ủi, khích lệ và sung sướng lạ lùng dường như được ôm ấp bởi tình yêu của nhà tôi, khi ấy tôi nghe tiếng ông thầm thì: "Em ơi, anh sung sướng được ra đi như ý muốn".
Tối hôm ấy tôi vẫn đi dự buổi họp ở trường. Tan họp, tôi mới báo cho mọi người biết tin và ai cũng xúc động thương tiếc làm tôi phải đi an ủi từng người.
Khi người thân qua đời thì đau buồn là chuyện thường tình, nhưng tôi không chịu được cảnh người ta tỏ ra bi thương thái quá, vì như vậy chứng tỏ họ có mặc cảm tội lỗi gì với người chết.
Vicki Mackenzie: Theo như bà nói thì mọi chuyện xảy ra đều có lý do? Và cuối cùng thì cũng đưa đến sự tốt đẹp?
Hazel Denning: Đúng thế... Tôi cho rằng con người được sinh ra với một trí tuệ sáng tạo vô bờ mà chúng ta đã ngu muội không thông hiểu, đã phá hoại và lãng quên những khả năng ấy. Thời đại này là thời đại chúng ta có thể trở về với bản năng chân thật của chúng ta.
Cũng giống như những mẫu đối thoại với các vị "gurus" Tây phương khác về luân hồi, buổi nói chuyện với Dr. Denning thật là hứng thú. Những điều tôi học được ở bà cũng như ở nhiều nhà chuyên môn khác về kiếp trước kiếp sau cũng không khác những điều tôi đã được nghe mấy Lạt Ma của phương Đông giảng dạy. Chi tiết về trường hợp tái sanh có thể khác nhau nhưng chân lý thì chỉ có một, là chân lý mà Lama Yeshe và Lama Zopa đã nói cho chúng tôi nghe trong chiếc lều trên sườn núi của Kopan rằng sau khi chết sẽ có một đời sống khác; rằng đời sống kế tiếp như thế nào là do nghiệp báo của bao đời trước quyết định; rằng trạng thái tâm thần khi hấp hối đóng một vai trò quan trọng ảnh hưởng đến đời sau; rằng người ta thường trở lại sống với những người có nghiệp duyên với chúng ta; rằng những đau khổ của đời này là chính chúng ta tạo ra v.v...
Không nên oán ai, đổ lỗi cho ai vì chính mình vẫn luôn luôn làm chủ đời mình.
HLT