Showing posts with label ANH NGỮ. Show all posts
Showing posts with label ANH NGỮ. Show all posts

Saturday, June 7, 2025

 Thursday, september 22, 2011

BÁNH XE ĐỊNH MẠNG HAY CUỘC ĐỜI "LÊN VOI XUỐNG CHÓ" CỦA TÔI

Hiểu tức là nhớ lại -- Nhà toán học cổ Hy lạp Platon.

Thành La Mã ko thể xây trong 1 ngày -- châm ngôn Tây phương.


I/ Để có được kiến thức như hôm nay, tôi đã trải qua rất nhiều chông gai khó nhọc vì tôi đã gần như hoàn toàn TỰ HỌC.

1/ Trong sách Gia ngữ, đức Khổng Tử đã dạy như sau:

Người quân tử có ba điều phải nghĩ:

a. Lúc nhỏ nếu ko học , đến lúc lớn ngu dốt, ko làm được việc gì.

b. Lúc giàu mà ko biết bố thí, đến lúc khốn cùng chẳng ai cứu giúp.

c. Lúc già, nếu ko đem những điều mình biết để dạy kẻ khác, lúc chết chẳng ai thương tiếc.

2/ Trồng đậu thì được đậu, trồng khoai thì được khoai -- tư tưởng Phật giáo. 

3/ Những gì, mà bạn có được hay xảy ra đến với bạn, đều xuất phát từ kiếp trước. Dù bạn ko thể thấy được kiếp trước nhưng tôi có thể nói chắc với bạn rằng chúng ko đến với bạn một cách ngẫu nhiên -- kinh nghiệm của bản thân .


II/ Thưa các bạn:

Tôi viết bài này để nói lên sự phấn đấu không ngừng của tôi, dù cho bịnh tật triền miên từ nhỏ. Tôi được ông bà dạy rằng: "ở đời ko gì khó hơn học chữ"; bởi vậy tôi muốn khuyên các bạn trẻ phải ko ngừng học tập; vì trong cuộc đời này, khi bạn đứng lại, tức bạn đã thụt lùi, vì kẻ khác sẽ vượt qua bạn. Bạn ko nên nghĩ rằng cứ học tà tà rồi cũng vượt qua; kinh nghiệm cho thấy, học giỏi ở trung học chưa chắc đã giỏi ở ĐH: một số HS của tôi chỉ học hết lớp 12 rồi nghỉ vì nói ĐH Mỹ quá khó, học ko vô !

Chỉ có những em có năng khiếu hay có cha mẹ có trình độ ĐH kèm cặp mới vững tiến vào con đường đh. Trong cuộc đời này không có phép lạ đâu, các bạn trẻ ơi ! Bạn đừng bao giờ trông chờ cây cam trong vườn nhà bạn sẽ cho trái ngọt nếu bạn ko thường xuyên tưới nước , chăm bón cây đó .

Khoảng 14 tuổi gì đó (vì gia đình tôi dọn về nhà số 6-8 Đỗ thành Nhơn quận tư SG NGÀY 4 THÁNG 10 NĂM 1961, theo chỉ dẫn của chiêm tinh gia Trần Hữu Ích, và tôi đã bị bịnh nặng sau khi dọn về đây); tôi bị sốt cao, nằm mê man, muốn đi lại phải vịn vào thành giường. Từ đó về sau, tôi thường xuyên bị ốm đau. Người ta thì "lê gót khắp các sàn nhảy ở Sài gòn", còn tôi thì 'lê gót khắp các phòng mạch BS và bịnh viện'. Do bịnh nên thân thể ốm yếu, tay tôi hay bị rung nhẹ, ko thể làm những việc đòi hỏi sự khéo léo (dexterity). Sau này qua Mỹ mới biết đó là hội chứng đường hầm cổ tay (carpal tunnel syndrome). Phản xạ lại quờ quạng, do vậy sau này, lúc ở quân trường, các đồng đội ít cho tôi tham gia các bài trung đội tấn công ngày, v.v... vì họ sợ cả trung đội bị phạt vì có 1 ' con vịt đẹt'.

Thuở nhỏ, vì quá dở, nên tôi đã không vào nỗi đệ thất trường công. Tôi đã học các trường tư như Kiến Thiết, Hàn Thuyên, Hưng Đạo và Bồ Đề, đều ở SG. Tôi chọn Pháp văn là sinh ngữ chánh, Anh văn phụ.

Tôi còn nhớ, lúc ở đệ thất thì học L' Anglais Vivant, các năm sau đó học các giáo trình như Practice Your English, Let's Learn English, v.v... Tôi chưa học quyển American Streamline, có lẽ sách này dành do các học sinh chọn Anh văn làm sinh ngữ chánh. Và gần như ko có dịp nói chuyện với Mỹ, nên phát âm rất dở.

Khoảng lúc học đệ ngũ/đệ tứ gì đó, ba tôi có thuê 1 gia sư (précepteur), đã từng ở Pháp, về dạy Pháp văn cho tôi và Sĩ-người em kế của tôi; do đó tiếng Pháp của tôi khá nhứt lớp Pháp văn của thày Hoàng Cung. Lại nữa, lại có chú Trần Thể (lúc đó đang học kỹ sư điện tại Cao đẳng Phú Thọ) ở trọ nhà tôi, khuyên tôi nên đọc các sách toán bằng tiếng Pháp của các GS Brachet et  Lebossé và Une Réunion de Professeurs.

Nhưng tiếng Anh đã đến với tôi qua một con đường rất ĐỘC ĐÁO, nghĩa là ko giống ai. Số là từ khi người Mỹ có mặt ở Sài gòn, khoảng đầu thập niên 1960, rải rác ở vỉa hè các con đường lớn như Lê lợi, Lê văn Duyệt, v.v... đã xuất hiện các nguyệt san như National Geographic, Life, v.v... nhưng tôi đặc biệt đam mê tạp chí National Geographic, viết tắt là NGS, vì chúng có nhiều hình ảnh, phần lớn là màu, giúp ta hiểu biết những đất nước xa lạ. Thế là thỉnh thoảng tôi mua 1 cuốn: khi đọc tạp chí này, chữ nào ko biết thì tra tự điển Anh-Pháp Pháp-Anh. Tôi còn nhớ cháu Phượng cũng thích đọc nguyệt san NGS này dù ko hiểu nghĩa vì cháu chỉ khoảng 3-4 tuổi.

Có một lần, khoảng tuổi 16, trong khi đi dạo bên hông Bộ Công chánh VNCH, lề đường chỗ này rất lượm thượm vì ko có hàng quán gì hết, trong khi bên kia đường thì toàn cửa tiệm, tôi thấy 1 chỗ có bày bán nhiều tạp chí này. Anh chủ, một người cụt tay, hỏi tôi muốn mua trọn bộ ko? Tôi đồng ý. Thế là tôi đã ĂN CẮP tiền của cha mẹ để mua 1 bộ NGS từ cuối thập niên 1940 đến số mới nhứt, bao gồm bản đồ, các số đặc biệt, phải dùng xe ba gác chở về nhà. (Vì ba tôi có nhiều công trường xây dựng ở nhiều nơi khắp nước nên ông thường xuyên vắng nhà, má tôi thỉnh thoảng đi mua sắm hay phát quà tại viện cô nhi, v.v... (họ mời vì ba má tôi là mạnh thường quân), nên ba má giao cho tôi chìa khóa tủ tiền để đưa tiền cho thày thợ ở SG khi họ có nhu cầu mua sắm, v.v... Họ chỉ cần đưa hóa đơn là tôi xuất tiền. Khi nào tủ tiền sắp cạn, tôi báo cho ba tôi để ông sai người ra ngân hàng lãnh tiền để bỏ vào tủ. Vì ba tôi tin tôi, nên ông ko bao giờ hỏi số dư trong tủ là bao nhiêu, do vậy tôi lấy tiền mua sách mà ông ko biết). (Sau năm 1981, có vợ chồng 1 cựu sĩ quan Mỹ, quen biết với em gái, đến thăm. Thấy bộ NGS này, ông nói, tôi là người Mỹ mà ko có bộ sưu tập như vậy!)

Học hết đệ tam thì do bịnh quá nên mỗi năm tôi chỉ học đệ nhị tại trường tư thục Bồ Đề quận Nhì SG vài tháng rồi nghỉ, dù đi học có xe nhà đưa rước, và tôi cũng học hàm thụ (by correspondence), họ gửi bài và tôi làm bài tập gửi cho họ. Học ba năm liên tiếp, khó khăn lắm tôi mới có Tú tài 1 vào năm 1966. Vì ko thể đậu Tú tài 2 để vào ĐH nên tôi đã nhập ngũ SQ vào khóa 8 năm 1968.

Như đã nói, do thể chất yếu đuối, phản ứng quờ quạng nên ở quân trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế, tôi thường trực phòng vào ngày có bài học đòi hỏi về thể chất như leo núi, v.v... Khi học các bài trung đội tấn công ngày hay đêm, ko trung đội nào muốn tôi tham dự vì sợ phản ứng quờ quạng của tôi sẽ khiến cả trung đội bị phạt.

Ra trường năm 1969, tôi phục vụ tại TĐ 53 địa phương quân tại quận Hốc Môn tỉnh Gia Định, và sau đó làm tại ban Thông tin Báo chí Biệt khu Thủ đô. Nhiệm vụ của tôi là đọc báo chí bằng tiếng Việt hay Anh hay Pháp. Nếu có bài nào nói đến quân đội VNCH hay thủ đô Sài gòn thì dịch và trình lên trung tướng tư lịnh Nguyễn văn Minh. Vốn sẵn khá 2 ngoại ngữ nên tôi rất thích hợp với công việc. Cũng do nghề nghiệp này nên đã có DUYÊN NỢ rất sớm về đề tài CHIẾN TRANH VN.

Đến năm 1973, vì một sq của sđ 7 bộ binh xin thuyên chuyển về Biệt khu Thủ đô, do tôi nhẹ gánh gia đình nên phải hoán chuyển với y. Tôi phục vụ tại TĐ 2/10 thuộc sđ 7. Vì ko có kinh nghiệm chỉ huy và tác chiến, tôi đã bị một số sq ở đv này coi thường. Tôi ko lấy làm buồn vì nghĩ rằng mình quá dở nên mới bị như vậy. Tôi dặn người nhà, mỗi tháng ra sạp báo lấy cho tôi 1 quyển NGS. Tôi suýt quên, thời gian làm việc ở SG, tôi đọc nhiều tạp chí như Life, Time, Newsweek, Paris-Match, Historia, v.v.. Tóm lại , lúc đó tôi đã là mọt sách (bookworm) rồi. Sách báo về KHKT, chiến tranh VN, y khoa (vì đọc để tìm hiểu bịnh của mình), khảo cổ, nền văn minh ngoài trái đất, v.v... đầy ắp 2 tủ sách, xem hình. Trong hình, ko còn nhiều sách báo vì sau 75, ba tôi đem sách báo về chiến tranh VN đem đốt hay cân ký, tuy nhiên ông vẫn giữ nguyên bộ NGS vì ông thích bộ này. Để che mắt CA, ông lấy trang bìa của Newsweek có hình HCM, xem hình, để lộng kiếng và treo ở nơi trang trọng trong phòng khách. Tuy thể chất yếu đuối, ko rành về quân sự, nhưng tôi có trí nhớ rất tốt, đến độ chỉ cần ai đó nói 1 đề tài gì, tôi sẽ lấy 1 tạp chí hay 1 cuốn sách có bài về đề tài đó.

Thời gian đi tù sau 1975, tôi hay chơi môn 'scrabble' rất xuất sắc với các anh bạn tù - là giảng viên văn hóa của Võ bị Đà lạt và có bằng ĐH tại Mỹ hay Úc. Môn này đòi hỏi phải có ngữ vựng phong phú về tiếng Anh. Vì kiến thức tổng quát quá nhiều, tôi còn được một số bạn tù gọi là "tự điển sống".

Ra tù năm 1981, tôi dạy Anh văn (AV) cho 1 đứa cháu đang học lớp 12, để lấy chứng chỉ trung cấp của quốc gia về AV. Tôi đã giúp nó làm bài đặc sắc đến độ thày giáo sinh nghi và hỏi cháu tôi như sau "Ai đã giúp trò làm các bài này?" Cháu tôi trả lời đó là bác tôi, mới ra tù.

Thời gian sau đó, tôi có vài ba năm trong nghề xây dựng; nhưng đam mê chánh vẫn là đọc sách (bằng tiếng Anh và Pháp) về đủ mọi đề tài như khảo cổ, tử vi dân bản địa Mỹ, y khoa, vật lý, điện, cơ học, kiến trúc, xây dựng, cơ khí xe hơi, v.v... Lúc bấy giờ lại có thêm sách KHKT từ Liên xô và các nước XHCN đưa qua, vừa tiếng Anh và Pháp. Do đó, tuy chưa bao giờ lái một chiếc Honda Dame 50 phân khối vì ko quen sang số; thế mà khi người em rể tên Quan đưa cuốn cẩm nang của chiếc moto mấy trăm phân khối mới tinh, nhờ tôi dịch giùm, tôi dịch rất trôi chảy.

Thỉnh thoảng đọc sách báo, khi gặp từ nào ko hiểu, thay vì tra tự điển hay tự điển ko có sẵn, tôi dựa vào NGỮ CẢNH (context) của cả câu mà đoán nghĩa của từ đó. Cũng có lúc, gặp chỗ nào ko hiểu, tôi bỏ qua và đọc đoạn kế tiếp. Sau này , đọc sách mới biết đó cũng là một phương pháp đúng để học ngoại ngữ. 

Có lẽ có bạn thắc mắc tại sao tôi thích đọc sách y khoa. Vì quá nhiều bịnh, thường xuyên uống thuốc nên tôi đọc sách y khoa để tìm hiểu về bịnh lý củng như cách trị liệu. Tóm lại, ngữ vựng về y khoa của tôi cũng khá, mặc dù ko thể nào so sánh với các bs, đã học hành có bài bản.

Từ năm 1990 -1994, tôi làm thông dịch viên cho một người Pháp - làm việc cho 1 tổ chức phi chính phủ (ONG). Tôi nói tiếng Pháp ko bằng dân học trường J.J.Rousseau hay Marie-Curie nhưng vẫn được dùng vì kiến thức rộng rải.

Qua Mỹ, được 1 tháng, tôi giúp một người thi nghành nail qua việc dịch những bài về cơ thể học (anatomy) từ 1 cuốn sách dầy cộm.

Năm 1996, tôi đậu vào trường ĐH cộng đồng West Valley ở San Jose với hạng cao, nhưng ko học vì lý do sức khỏe.

Năm 1998 , vì bà con của một gia đình VN mới qua Mỹ năn nỉ quá, tôi đã dạy toán và Anh văn cho năm em của gia đình này. Tuy chỉ có 5 em nhưng trình độ khác nhau nên coi như tôi dạy năm lớp. HS có lúc trên 15 người vì có bạn bè của các em này. Tôi dạy rất trôi chảy; mặc dù đã hơn 30 năm ko ngó ngàn tới môn đại số và hình học thời trung học.

Sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu Lý thuyết Số/LTS (Numerology), một khoa tử vi xuất phát từ cổ Hy lạp (có trước Công nguyên). Sở dĩ tôi tin và truyền bá LTS đến bạn bè và bà con vì nó đã nói chính xác về tính tính và số mạng của tôi và một số người khác. Qua LTS, tôi đã biết ba người đưa đến sự sụp đổ của VNCH (TT Thiệu, TT Khiêm và tướng Phú) đều có tên bằng số 13 và những ảnh hưởng của số này đối với nước VN.

Khoảng năm 2001-2002, vì nhà gần thư viện lớn nhứt của SJ nên tôi tập tành xử dụng máy tính. Sau đó vài năm tôi mua được 1 máy tính cũ hiệu HP, chạy Windows XP. Vì máy hay bị hư, tôi tập sửa bằng cách vào thư viện, và tìm trên mạng cẩm nang (manual) của máy này và in lại những đoạn chỉ dẫn cách mở máy, cách thay thế ổ cứng, memory module, optical drive, bộ nguồn, thẻ âm thanh (sound card), v.v... Tôi đã từng tháo tung cái HP này, sau đó ráp lại, máy vẫn chạy. Sau này hệ điều hành Windows XP bị hư, tôi đã xài HĐH Linux. 

Sau đó, một học trò cho tôi  1 laptop hiệu Gateway bị hư. Khi xách về nhà, tôi cứ nghĩ là xách 1 khúc củi vì tôi chưa bao giờ biết xử dụng laptop và cũng chẳng có manual của máy này. Thế là vào thư viện, in lại các đoạn chỉ dẫn cách thay pin, v.v...sau đó, đặt mua AC adapter. Cả tháng sau máy mới chạy vì tôi chờ cái adapter này gửi về.

Sau đó, bạn bè có PC hay laptop hư nhờ tôi sửa. Tôi sửa ko lấy tiền, và nhiều khi thức tới 2-3 giờ sáng để sớm giao máy và còn cho đồ phụ tùng như keyboard, wireless mouse, wireless adapter, USB flash drive, USB hub, print server (gần 40 đô), v.v...

Khi sửa máy, chổ nào ko biết tôi đọc sách hay đặt câu hỏi, bằng tiếng Anh, trên mạng . Thông thường có đến gần chục câu trả lời. Tôi áp dụng từng câu vào trục trặc của máy mình; nếu ko được thì áp dụng câu thứ hai và các câu kế tiếp. Nguyên tắc của tôi là nếu ko sửa được phụ tùng đó, thì cũng ko nên làm hư bất cứ một phụ tùng khác; tránh nạn ' trâu lành thành trâu què'. Có nhiều laptop ko có manual hay có mà ko đầy đủ, tôi phải tìm trên mạng 1 laptop có cấu trúc tương tự để áp dụng vào máy đang sửa.

Tôi đã từng sửa các laptop hiệu Gateway, Dell, Lenovo, HP, Fujitsu, Toshiba, Acer , v.v...

Thỉnh thoảng tôi giúp bạn bè điền đơn từ bằng tiếng Anh; trước kia tôi còn đi thông dịch nhưng nay do nướu teo lại răng giả ko bám được, nói tiếng Anh khó nghe nên ko làm. 

Những người nhờ tôi sửa máy, có người rất giỏi tiếng Anh, trình độ đại học nhưng họ lại gần như mù tịt về vi tính. Trong khi nhiều người khi gỏ máy thì dùng cả 10 ngón, còn tôi thì chỉ dùng 1 ngón; nhưng nhờ quen mặt phím nên tôi gỏ chữ cũng nhanh. Tôi đã từng thay màn hình của 1 laptop, rất công phu, mất thời giờ, vì tay tôi ko khéo léo như người khác. Tuy nhiên, với sự chịu khó, tôi vẫn thành công.

Tôi đã từng sửa biết bao laptop cho bạn bè cũng như sửa laptop hư cũ, để cho người mới qua hay ko có máy dù đã ở Mỹ khá lâu. 

Tôi có thể kết luận: mặc dù thể chất yếu đuối, bịnh tật triền miên từ nhỏ, chỉ ngồi ghế nhà trường hết năm đệ Tam, mấy năm đệ nhị chỉ học vài tháng, nhưng do học tiếng Anh bằng cách đam mê đọc sách, đặc biệt về KHKT, tôi đã: 

- sánh vai cùng những anh chị em tốt nghiệp đại học tại Mỹ về ngữ vựng tiếng Anh. 

- dạy toán và Anh văn. 

- giúp bạn bè láng giềng làm đơn từ dịch thuật và vi tính. 

- biết sửa chữa pc và laptop. 

- giúp bạn bè láng giềng về phone và máy tính bản.

Nói thêm: theo 1 tài liệu, để nói được tiếng Anh với những đề tài thông thường, bạn chỉ cần biết khoảng 3-4 ngàn từ; để viết được tiếng Anh , bạn phải biết khoảng 100 ngàn từ; và để đọc được tiếng Anh, bạn phải biết gần nửa triệu từ . Tài liệu này được công bố khi computer và internet còn phôi thai; nay với hai kỹ thuật mới này, ngữ vựng tiếng Anh, mỗi ngày mỗi nhiều, ko còn đứng ở con số nữa triệu nữa. Năm 1994, khi mới sang Mỹ , tôi đã gặp nhiều sq, đã học hết bậc trung học khi ở VN; lúc qua Mỹ , họ ko thể đọc nỗi một nhựt báo bằng tiếng Anh ! Thành ra, họ xoay qua làm assembler về electronics, hay đi bỏ báo, v.v... Chỉ có những sq nào, có căn bản Anh văn từ ở VN, thì mới có thể thi đậu vào các ĐH cộng đồng; nhưng họ chỉ học thêm một số ngữ vựng liên quan đến nghành học của họ. Có một số rất ít, do phấn đấu đặc biệt, đã leo lên những chức vụ cao hơn. 

Hiện nay về dịch thuật đề tài chiến tranh VN, chỉ có tôi và BĐQ Vũ Đình Hiếu (trước 75 thuộc LĐ 22 BĐQ). Hình như trước năm 1975, ông có trình độ ĐH, cấp bực chuẩn úy và di tản trước ngày 30.4.75. Ông thích dịch các đề tài về BĐQ và lực lượng đặc biệt VNCH. Nhưng hiện ông ko thường xuyên có bài như tôi, có lẽ đã chán nản về đề tài này. Ngoài ra còn có ông Đỗ văn Phúc, trước đây là thông dịch viên cho LLĐB Mỹ ở Quảng Trị, sau đó về trung đoàn 8 của sđ 51, sau này chuyển qua không quân, làm việc trên máy bay C-130. Ông này sau 75 cũng đi tù. Qua Mỹ ông dịch 1 số bài về chiến tranh VN. Tóm lại, nếu tôi ko lầm, hiện nay tôi là người duy nhứt tại Mỹ THƯỜNG XUYÊN dịch đề tài này. Tất cả cũng nhờ ĐAM MÊ, dù sức khỏe suy yếu nhiều với nhiều bịnh của tuổi già. 

San Jose ngày 23/09/11 lúc 0022 am. Cập nhật ngày 7/6/25. 

Wednesday, March 24, 2021

 LIFE IS A CONTINUED EDUCATION 

Letter to a friend of mine: 

Dear ...

A friend of mine has severe insomnia. Maybe she got a severe sad moment or something else. As a Buddhist, I always think "Life is impermanent", I mean maybe today I'm happy but tomorrow I'll not. Our life changes almost every MINUTE; so I always try not being angry with someone because I may REGRET IT in future. As you see, I try to be NICE to everyone in this building. Sometimes, I was ANGRY with someone and I thought he or she would never meet me but they continued to see me because I have some skills in English and computer. As you knew, my pronunciation is not good as native-born Americans but they (my friends or neighbors) need someone could translate their paperwork into Vietnamese. 

When I was young, I was often sick and I dropped class before graduating high school, I mean I only studied with DIFFICULTY 11th grade in Vietnam. Because of this, I was DISDAINED  by a lot of people. To overcome this suffering, I self-taught English by reading English books and magazines. After 1975, I spent almost six years in re-education camps. Afterwards, I continued to self-teach English and since 2002, I self-taught computer by reading books in libraries or ordering books in Amazon. I almost forgot, I was a tutor in Math for two years for students - just came from Vietnam so they could do their homework . 

When my doctor asked me "What are you doing now? " I said, I am mentor in computer for my friends. She said, "Are you an expert ?", I replied, "No, I am the one-eyed man in the village of blinds!"

Wednesday, October 28, 2020

 Học tiếng Anh bằng thành ngữ

Hôm rồi, tôi thấy câu sau đây trong sách: "the lowlanders who were MORE AT A LOSS in the jungle."
Be at a loss (không biết làm cái gì). Ví dụ: I was at a loss for what to do next. I was at a loss to know to resolve it. I am at a loss to know what to wear.
Nhưng nay có thêm chữ "more" rất khó dịch nên tôi cầu cứu tự điển Reverso và họ cho hai ví dụ sau, xem hình. (Tự điển Reverso là tự điển song ngữ nổi tiếng thế giới).


Tạm dịch
Ví dụ thứ 1: Thưa ông Chủ tịch, tôi ko thể xấu hổ hơn.
Ví dụ 2: Thực tế, những người lập thỉnh nguyện chỉ ra rằng những người cao tuổi thông thường gặp khó khăn hơn khi đối diện với kỹ thuật voice mail.
Nhận xét: qua hai ví dụ trên, ta thấy dịch từ tiếng Anh ra Pháp vẫn dễ hơn từ tiếng Anh ra Việt vì hai ngôn ngữ Anh và Pháp đã từng "sống chung" cả ngàn năm.

Sunday, July 28, 2019

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=3484711774875957&set=pcb.3484712951542506&type=3&__tn__=HH-R&eid=ARBWYisSCVBql2cj_nPxq0L23jt0v2fsDJhUUtaPdR0ulUb1zI8zw7dKXv7xfPPeVgFCXQ3SEYnFZ6A_

Sunday, March 24, 2019

LIFE IS A CONTINUED EDUCATION
"Letter to a friend of mine : 
Dear . . . ,
A friend of ours has severe insomnia . May be she got a severe sad moment or something else . As a Buddhist , I always think "Life is impermanent" , I mean maybe today I'm happy but tomorrow I'll not . Our life changes almost every MINUTE ; so I always try not being angry with someone because I may REGRET IT in future . As you see , I tried to be NICE to everyone in this building . Sometimes , I was ANGRY with someone and I thought he or she would never meet me but they continued to see me because I have some skills in English and computer . As you knew , my pronunciation is not good as native-born American but they (my friends or neighbors) need someone could translate their paperworks into Vietnamese .
When I was young , I was often sick and I dropped class before graduating high school , I mean I only studied with DIFFICULTY 11th grade in Vietnam . Because of this , I was DISDAINED by a lot of people . To overcome this suffering , I self-taught English by reading English books and magazines . After 1975 , I spent almost six years in re-education camps . Afterwards , I continued to self-teach English and since 2002 , I self-taught computer by reading books in library or ordering books in Amazon.com . I almost forgot , I was a tutor in Math for two years for students - just came from Vietnam so they could do their homeworks .
When my doctor ask me " What are you doing now ? " I say , I am mentor in computer for my friends . She say , "Are you an expert ?" , I reply , No , I am the one-eyed man in the village of blinds ! (continued)

Monday, December 4, 2017

Bài tập với tựa "Người mà tôi kính nễ nhứt" lúc lớp ESL nâng cao tại San Jose .


Sunday, September 17, 2017

Hai người chia bài và cô gái tóc vàng .
Nguồn : Plato and a platypus walk into a bar ...
Hai người chia bài (dealer) đang phục vụ tại bàn có trò chơi súc sắc/đổ xí ngầu (scraps table) . Một phụ nữ tóc vàng rất hấp dẩn (attractive blonde) đến và đặt cược (bet) 20.000 đô . Cô ta nói , “Tôi hy vọng các anh không khó chịu hay phản đối (I hope you don't mind) , nhưng tôi cảm thấy may mắn hơn khi hoàn toàn khỏa thân (nude)" . Nói tới đó , cô cởi hết áo quần (strip down) , ném con súc sắc , và reo lên (yell) , “súc sắc ơi , ta đang cần quần áo mới !” . Khi con súc sắc ngừng , cô ta nhảy lên nhảy xuống và la lên vì mừng (squeal) , “vâng ! vâng ! tôi đã thắng ! tôi đã thắng ! “ cô ta hôn hai anh chia bài , thu hết số tiền thắng và quần áo , và nhanh chóng ra đi . Hai anh này nhìn nhau chết lặng đi (stare at each other dumbfounded) . Cuối cùng , một anh hỏi , “ thế con súc sắc ra số mấy ? (what did she roll) “ anh kia trả lời , “tôi không biết – tôi nghĩ anh đã thấy nó ra số mấy . “(I thought you were watching ) .
Nhận xét : không phải mọi phụ nữ tóc vàng là ngu , nhưng đàn ông vẫn luôn luôn là đàn ông .

Wednesday, March 30, 2016

Give me freedom or give me death .
We aren't sheep anymore. The Commie think Vietnamese people as their slaves. Let's break the chains of slavery . The truth make us free .
The Commie keeps PERSECUTING this people by IRON HAND and FRAUD . They use police force and propaganda . And unfortunately , some friends of mine , although live in the US , keep being afraid of the Commie . They said , if they struggle for Democracy and Freedom , they couldn't visit Vietnam because they have relatives in there .
If all of us have this mentality , I think the Commie LAST FOR EVER in Vietnam . And Vietnamese people keeps being their slave FOR EVER .

Thursday, March 24, 2016

LIFE IS A CONTINUED EDUCATION
"Letter to a friend of mine :
Dear . . . ,
A friend of ours has severe insomnia . May be she got a severe sad moment or something else . As a Buddhist , I always think "Life is impermanent" , I mean maybe today I'm happy but tomorrow I'll not . Our life changes almost every MINUTE ; so I always try not being angry with someone because I may REGRET IT in future . As you see , I tried to be NICE to everyone in this building . Sometimes , I was ANGRY with someone and I thought he or she would never meet me but they continued to see me because my knowledge in English and computer . As you knew , my pronunciation is not good as native-born American but they (my friends or neighbors) need someone could translate their paperworks into Vietnamese .
When I was young , I was often sick and I dropped class before graduating high school , I mean I only studied with DIFFICULTY 11th grade in Vietnam . Because of this , I was DISDAINED by a lot of people . To overcome this suffering , I self-taught English by reading English books and magazines . After 1975 , I spent almost six years in re-education camps . Afterwards , I continued to self-teach English and since 2002 , I self-taught computer by reading books in library or ordering books in Amazon.com . I almost forgot , I was a tutor in Math for three years for students - just came from Vietnam so they could do their homeworks .
When my doctor ask me " What are you doing now ? " I say , I am consultant in computer for my friends and neighbors . She say , "Are you an expert ?" , I reply , No , I am the one-eyed guy in the village of blinds ! (continued)

Wednesday, February 24, 2016

Tại sao Mỹ và Anh là điểm đến của di dân LẬU (chứ ko là Pháp hay Úc) ?
1/ Với Hiến Pháp , viết bởi các người hết lòng vì nước vì dân như Jefferson . . . và được tu chính nhiều lần , nước Mỹ vẫn là ĐIỂM ĐẾN của mọi sắc dân trên TG dù tôn giáo , văn hóa , ngôn ngữ khác nhau . . .họ giống nhau ở điểm : ở đó họ có thể phát huy tài năng của mình , con cháu có nền GD miễn phí và đẳng cấp , mọi người bình đẳng và có CƠ HỘI ĐỒNG ĐỀU , luật pháp nghiêm minh , v.v...
Người Mỹ nói , thể chế của họ CHƯA hoàn toàn (perfect) nhưng họ chưa tìm thấy 1 thể chế nào tốt hơn .
2/ Nếu ko được dẫn dắt , soi đường hay PHÙ HỘ bởi các nhà thông thái (sage) tức các quốc phụ của Mỹ , thì làm sao họ luôn dẫn đầu thế giới về KT , GD, VH . . . với các ĐH hàng đầu , bằng Nobel , phát minh về KHKT (như computer hay internet) , phim ảnh , v.v...
Một GS Đức , được mời làm Viện trưởng 1 ĐH tại Đức nhưng ko nhận , nhưng lại làm GS tại 1 DH Mỹ . Lý do : ở đó , ông được tiếp cận những thành tựu hàng đầu về KHKT - mà ở Đức ko có được !
CND , có ngôn ngữ , văn hóa , tài nguyên thiên nhiên , v.v... giống hay dồi dào hơn Mỹ , nhưng vẫn là người chị em khiêm nhường (của Mỹ) . Nhiều nghệ sĩ về âm nhạc , điện ảnh , v.v... nổi tiếng của CND sống tại Mỹ như Céline Dionne , Avril Lavigne , Justin Bieber , . . .coi nước Mỹ là quê hương của họ . . . Tại sao ? Ở Mỹ , tài năng của họ mới phát triển vượt bực . . . vì nước này là BỆ PHÓNG của họ . Johnny Hallyday , ca sĩ nổi tiếng Pháp , gần như định cư tại Hollywood với cô vợ ng mẫu Laeticia và 2 con nuôi gốc VN .
Không phải do tôi ở Mỹ nên tô hồng nước Mỹ , nhưng đây chỉ là những nhận xét về lý do của sự VƯỢT TRỘI của họ so với nước khác .
3/ Đây là một đất nước mà : a/mọi người đều là DI DÂN , (không phân biệt sinh sống nhiều đời hay mới sang) , b/có cơ hội đồng đều trong GD , XH , YT . . . c/ và bình đẳng trước pháp luật .
Tôi thấy yếu tố a đã hấp dẫn ng ta đến Mỹ vì các nước như CND , Úc đều có yếu tố b và c ; nhưng yếu tố a không được khẳng định hay rỏ ràng = Mỹ .
Ngoài Mỹ , tôi thấy, có Anh vẫn là điểm đến của di dân LẬU vì Anh cũng có yếu tố b và c và cả a : họ không khắc nghiệt với DDL như Pháp hay Úc . . . Ở Pháp DDL bị tống giam * , chờ có chuyến bay thì bị tống xuất về nước . Ở Úc , DDL (bằng đường biển) , bị giam tại 1 đảo , mà số này chỉ vài trăm người !
Nói thêm : nước Mỹ có khoảng 11,7 triệu di dân LẬU (theo New York Times), còn được gọi là undocumented immigrant (di dân ko giấy tờ hợp lệ) , thế mà con cái dưới 18 được đi học và chăm sóc miễn phí (phụ nữ sanh đẻ và có con dưới 18 được chăm sóc MP) . . . họ có thể làm các nghề như (bán kem dạo , làm vườn , thu hoạch trong nông trại , v.v.. nhưng ko được nhận vào công sở vì luật pháp ko cho phép), miễn đừng phạm pháp là ko bị CS "hỏi thăm" . Ngoài đường , ko có vụ CS xét giấy để kiểm tra quốc tịch * như ở Pháp . Con cái của họ , sau khi học xong TH thì ko được vào ĐH (gây tốn kém cho CP) - một số DB đề nghị bải bỏ điều này .
* Nhận xét của tôi về Pháp đều dựa vào thông tin cũ , ko biết hiện nay có khác ko ?

Monday, February 22, 2016

Về thằn lằn và tình yêu khi cha mẹ Mỹ tôn trọng và hổ trợ sở thích của con .
(Như đã viết trước đây , nhiều phụ huynh tại Mỹ chẳng những không dạy con phải làm cái này và ko làm cái kia hay suy nghĩ THAY hay làm THAY cho chúng , mà còn TÔN TRỌNG sở thích của chúng (nghĩa là cho chúng làm điều chúng thích và còn hổ trợ cho chúng) . Đây cũng là kết quả từ lối GD tại nhà trường . Điều này đã phát triển CÁ TÁNH của trẻ em . Bài viết sau đây , dịch từ Reader's Digest tháng 3/20124 , xin thân tặng các bà mẹ VN.-- Tài)
"Thật khó mà cường điệu (overstate) NỖI SỢ của tôi về rắn . Lúc mới có chồng , trong vài tuần sau khi xem 1 CT đặc biệt của Nat Geo về sông Amazon , tôi đã yêu cầu chồng tôi mỗi đêm lục soát căn hộ của chúng tôi tại TP Cleveland Heights , bao gồm kiểm tra dưới giường để xem có rắn ko ?
Có ai đó ở lầu trên cười khúc khích (chuckle) khi 2 con gái tôi , Sophia và Olivia , đã trở nên (turn out) , ko chỉ yêu thương đậm đà động vật mà còn có ĐAM MÊ với những đv máu lạnh .
"Mẹ ơi , con có thể có trải giường có hình rắn ?" Các con tôi còn sản xuất 1 màn trình diển 'live' về động vật cho tiệc hàng năm của khu phố , viết quyển truyện (storybook) về rùa , và thiết kế những tờ (sheet) thông tin cho những bảo tàng về nhái trong phòng ngủ của chúng . Tôi có thể nuôi dưỡng đam mê của chúng nhưng ko đụng tới những sinh vật này , đúng ko ?
Một tối gần đây , tôi đã gặp tại cửa bởi 1 người chồng lo âu (concerned) và 2 con gái mắt tròn xoe . Thì ra , con rồng có mào (bearded) 2-tháng-tuổi của Sophia , đang ngủ lịm (lethargic) và ko ăn trong nhiều ngày . Họ mới đi BS thú y (cho 1 con thằn lằn (lizard) 4-inch !) .
Chẫn đoán : táo bón . Vâng , điều này đã xảy ra . (Làm thế nào 1 con thằn lằn bị bón , tôi đã hỏi . Một chế độ toàn châu chấu (cricket) ko đầy đủ chất xơ à ? ) . Cách điều trị được yêu cầu là ngâm sinh vật nhỏ này vào 1 tách nước ấm trong lúc xoa nắn bụng nó .
Tôi ko định đóng vai trò gì trong việc mát-xa con thằn lắn . "Nhanh lên , mẹ ơi !" " Vâng , cưng . Bố có thể mát-xa ." Chúng nhanh nhẫu chuẩn bị bịnh nhân để trị bịnh .
Cả 3 người họ gom góp giẻ rách (rag) , mở nước , và trộn châu chấu với chuối , và tôi biết mình sẽ phải làm gì : Tôi sắp phải mặc cái quần size lớn và chúng tôi sắp cùng nhau cứu con thằn lằn" . /.
Nhận xét : Một nền GD như vậy làm sao ko tạo những thiên tài của TG như Bill Gates hay Mark Zuckerberg , cha đẻ của FB . . .

Monday, February 15, 2016


ANH HÙNG TẠO THỜI THẾ : Năm 1863 , sau thắng phe miền Nam (Confederate) , nếu TT Mỹ Abraham Lincoln , đã bỏ tù hàng trăm ngàn SQ , công chức , văn nghệ sĩ , v.v... tịch thu và chiếm đoạt nhà cửa , tài sản của họ , v.v... (như người CSVN đã làm năm 1975) thì nước Mỹ không được như ngày hôm nay . "Lincoln liên tục được cả giới học giả và công chúng xếp vào danh sách ba vị TT vĩ đại nhứt của nước Mỹ" (theo wikipedia) . Hai ng kia là Washington và Jefferson . 

Wednesday, January 6, 2016

"CUỘC ĐỜI TÔI DÀNH HẾT CHO THÚ VẬT" , BÀ LESLIE-ANN RUSH , MỘT NGƯỜI DẠY NGỰA Ở FLORIDA NÓI . "TÔI HIẾM KHI BỎ CHÚNG MỘT MÌNH QUA ĐÊM HAY ĐI VACATION."BÀ TA ĐÃ NUÔI NHỮNG CON KANGAROO VÀ VƯỢN CÁO (LEMUR) TỪ LÚC CHÚNG CÒN NHỎ .


Tuesday, September 8, 2015

GIÁO DỤC TUỔI MẦM NON : HỆ THỐNG EDUCARE ĐANG THÍ ĐIỂM TẠI CALIFORNIA * .
. . . 
"Cho ngày đầu tiên ở trường , như vậy đã tốt , nhưng cho sự bắt đầu của CT giáo dục trẻ em đầy tham vọng liên quan đến nhiều cơ quan và đối tác , đó là điều tuyệt vời . Ngày khai giảng vào thứ năm của trường Educare California tại Thung lủng Điện tử đã phản ảnh 5 năm rưởi lập kế hoạch và một đội giáo viên nhiều kinh nghiệm và được huấn luyện kỷ lưởng . Trung tâm  15 triệu đô nằm cạnh trường tiểu học Santee là một trong những khu xóm NGHÈO NHỨT của San Jose sẽ cung cấp nền giáo dục từ TRƯỚC khi sanh cho tới tuổi nhà trẻ , để cung cấp cho trẻ em từ những gđ nghèo và di dân NỀN GIÁO DỤC ở tuổi vào đời - mà các gia đình trung lưu đang tìm kiếm ". 
. . .
* Cali luôn đi đầu trong mọi lãnh vực , nên Bộ GD cho áp dụng ở Cali trước , nếu thành công sẽ áp dụng ở các bang khác . 
2 bé gái độ tuổi 3-5 đang cởi giày để chuẩn bị đọc sách tại lớp Cottonwood1 của trường .

KENNETH , BÊN PHẢI VÀ AIYANNA CHƠI ĐÙA VỚI BỘT MÌ KHI CHÚNG NHỒI BỘT TRONG LỚP  COTTONWOOD 1 DÀNH CHO TRẺ 3-5 TUỔI Ở TRƯỜNG EDUCARE OF CALIFORNIA OF SILICON VALLEY TẠI SAN JOSE HÔM 3/9/2015 .
AIYANNA DÙNG ỐNG NGHE ĐỒ CHƠI ĐỂ KIỂM TRA NHỊP TIM CỦA MỘT BÚP-BÊ TẠI LỚP COTTONWOOD 1 DÀNH CHO TRẺ 3-5 TUỔI TẠI TRƯỜNG NÀY NGÀY 3/9/15 . 
TRỢ GIÁO SENESCHAL RODRIGUEZ , BÊN TRÁI , NHÌN CAMILA OROZCO-RAMOS , 1 TUỔI , CHƠI ĐỒ CHƠI TRONG GIỜ CHƠI NGOÀI TRỜI CỦA LỚP MADRONE 2 DÀNH CHO TRẺ SƠ SINH-MỚI BIẾT ĐI THUỘC TRƯỜNG NÀY .
ĐỒ CHƠI DẤU HIỆU GIAO THÔNG ĐƯỢC DÙNG NHƯ TRỢ HUẤN CỤ TẠI TRƯỜNG NÀY .
CÔ GIÁO CHỦ NHIỆM LỚP ROOPALI BORN , BÊN TRÁI , CHỈ CHO KENNETH , Ở GIỬA , CÁCH CHƠI ĐỒ CHƠI TỪ TÍNH TẠI LỚP COTTONWOOD 1 DÀNH CHO TRẺ 3-5 TUỔI CỦA TRƯỜNG NÀY . 



ALEXANDER VÀ CATALINA CHƠI ĐỒ CHƠI NHÀ BẾP Ở LỚP COTTONWOOD 1 DÀNH CHO TRẺ 3-5 TUỔI CỦA TRƯỜNG MÀY . 

CÔ GIÁO CHỦ NHIỆM ROOPALI BORN , VÀ TRỢ GIÁO SHADIA ARROYO KIỂM TRA NHIỆT ĐỘ CỦA DIANNE , ĐÃ CÓ NHIỆT ĐỘ 100 ĐỘ F (37.7 ĐỘ C) , TẠI LỚP COTTON WOOD 1 CỦA TRƯỜNG NÀY . 

CÔ GIÁO CHỦ NHIỆM TRÔNG CHỪNG CÁC EM KHI CHÚNG LÀM , CHƠI VỚI BỘT NHỒI Ở LỚP COTTONWOOD 1 CỦA TRƯỜNG NÀY . 

HỌC SINH CÓ THỂ CHƠI ĐỒ CHƠI ĐA VĂN HÓA Ở LỚP COTTONWOOD 1 DÀNH CHO TRẺ 3-5 TUỔI CỦA TRƯỜNG NÀY . 
Nguồn : http://www.mercurynews.com/bay-area-news/ci_28753472/educare-care-center-babies-and-young-children-opens

Thursday, August 27, 2015

JENNIFER ANISTON VÀ  CHỒNG MỚI JUSTIN THEROUX CHUẨN BỊ CUỘC ĐỜI VỚI ĐỨA CON NUÔI GÁI .
. . .
"Ngày 6/8/15 , sau lễ hôn phối , cặp vc mới cưới này hưởng tuần trăng mặt tại Four Seasons Resort ở Bora Bora . . . "
"Cặp này đã bí mật xin 1 con nuôi gái khoảng 5 tới 6 tháng tuổi - và chúng tôi đc biết Jennifer 46 t và Justin 44 t sẽ đưa con nuôi đến biệt thự ở Bel Air , Nam Cali sớm hơn dự định . . . "
"'Cô ta từ lâu đã muốn có con . Nhưng cô ko thể , do vậy họ quyết định xin con nuôi,' một bạn của Jennifer nói . Người này cho biết , theo thỏa thuận , Jennifer và Justin ko tiếp xúc với mẹ đẻ của bé" .
Liv Tyler , (người giửa) , diển xuất chung với Justin trong phim Leftovers  đang khoe với Justin đứa con trai Sailor 6-tháng-tuổi của mình . Tài tử đứng bên trái là Margaret Qually
"Jennifer đang hạnh phúc chọn màu cho phòng ngủ của con , " một nguồn tin nói .
Dịch từ : In Touch Aug 31 , 2015 .

Tuesday, August 18, 2015

San Francisco : Công nhân kỷ thuật và dân địa phương sống chung tại khu phúc tạp Mid-Town

. . .
Bốn năm trước đây , các cty kỹ thuật như Twitter đã dọn đến khu Mid-Market của San Francisco , 1 khu gồm TenderloinSouth of Market , hay SoMa . Để khuyến khích , TP đã miễn thuế cho các cty này , nay vẫn còn hiệu lực , trên bảng lương và chứng khoán (stock option) . Kết quả , hàng ngàn CN trẻ , có học và giàu có đã đến đây làm việc và sống , tại một trong những khu nghèo và đông dân nhứt SF .
Nhiều cty khác , cũng như các nhà tư bản , các tiệm maracon cookie và cảnh sát kéo đến đường Market , con đường chánh ở khu này . Nhưng các cư dân lâu năm tại khu này cũng đang biết rằng , sự giàu mới cho 1 số ng ko có nghĩa là sự thịnh vượng - và ngay cả sự có thể sống được (liveability) - có được cho mọi ng . Có chăng là nó đã mở lớn hố ngăn cách giàu nghèo .
Hàng ngàn CN cổ trắng (white-collar) xây dựng tương lai quanh một góc đường nơi bọn mua bán ma túy , sự hôi thúi của đường phú và dân homeless . Bên trên các người ăn-thức-ăn-từ-thùng-rác (people eating from trash cans) chỉ vài tầng là các cafeteria của cty với các món ăn chay tỏa mùi thơm . Số dân homeless gia tăng ko đáng kể , nhưng cơn điên xây dựng đã giảm nhiều những khu đất trống - mà dân homeless từng ở . 

TẠI NHÀ THỜ CÔNG GIÁO BONIFACE , 120 DÂN HOMELESS NGỦ TRÊN GHẾ DÀI (PEW) VÀ DÙNG TOA-LÉT CỦA NHÀ THỜ .
Năm 2000 , theo Ted Egan , kinh tế gia trưởng của SF , thu nhập bình quân 1 hộ tại Tenderloin chỉ 12.163 đô . Một quận gần đó , là trung tâm tài chánh (Financial District) của SF , con số này là 71.985 . Năm 2013 , con số này của Tenderloin là 12.210 , trong khi ở trung tâm tài chánh là 115.233 . Điều chỉnh theo lạm phát thì lợi tức ở Tenderloin giảm khoảng 3/10 trong khi ở trung tâm tài chánh trên tăng 14/100 .
Khi đồng tiền hướng về khu Mid-Market , ko gì cho thấy hố ngăn cách bằng giá chỗ ở : Chung quanh góc đường nơi có tòa nhà của hội United Payaz là tòa nhà tên Sunset với các căn hộ 1 phòng (single-room occupancy residence , hay SRO . Tiền thuê 65 đô/1 đêm , gần gấp 2 lần cách đây 10 năm .
Chỉ cách đó 1 block , tòa nhà mới tân trang Best Western Plus Americania , vừa mới ghi 460 đô/đêm .
Bên kia đường của cty Twitter , khu nhà ở có tên NEMA đã có 96/100 ng thuê . Vài phòng studio của khu nhà này giá hơn 4.000 tháng . Ở khu Tenderloin , kế các phòng loại SRO , một dịch vụ giử chó lấy 90 đô/đêm .
BÊN KIA ĐƯỜNG CỦA TRỤ SỞ CỦA TWITTER LÀ TÒA NHÀ NEMA , HAY NEW MARKET , MÀ NGƯỜI THUÊ ĐÃ CHIẾM 96/100 . VÀI PHÒNG LOẠI STUDIO *  Ở ĐÂY GIÁ HƠN 4.000 ĐÔ THÁNG . (* KHÔNG CÓ VÁCH NGĂN GIỬA PHÒNG KHÁCH , PHÒNG NGỦ VÀ NHÀ BẾP . CHỈ CÓ RESTROOM LÀ RIÊNG - TÀI ) .
MỘT BLOCK TẠI KHU TENDERLOIN NƠI CÓ NHỮNG CĂN HỘ 1 PHÒNG (SRO) . NĂM 2013 , THU NHẬP BÌNH QUÂN CỦA 1 HỘ TẠI TENDERLOIN LÀ 12.210 ĐÔ , TRONG KHI KHU VỰC TÀI CHÍNH LÀ 115.233 .
. . .
"CN của khách sạn , CN bán lẻ , ng dẩn chó - những việc phục vụ ng giàu - cũng bùng nổ , ông Egan nói . "Nếu bạn ko có SRO kiểu Tenderlon , bạn ko biết ở đâu . Chúng tôi cũng có những cặp với 4 con sống trong không gian 9.2 m2 (sic) !"
Dù sống chật nhưng áp lực vẫn ko giảm . Theo thống kê của TP , năm 2000 , tiền thuê trung bình ở Tenderloin là 374 đô . Năm 2013 , 455 . Tiền thuê ở trung tâm tài chánh kế cận tăng 40/100 , thành 2.000 đô .
 . . .
"Quận của tôi là nơi có cư dân nghèo nhứt của ST nhưng là zip code (số hiệu bưu điện) giàu nhứt , " bà Jane Kim , giám sát viên của SF , hiện sống tại SoMa .
. . .
Quận của bà gồm những khu cách nhau 10 phút đi bộ với thu nhập gđ hàng năm từ 22.500 tới 164.000 đô .
. . . Twitter vừa xây 1 nơi mang tên NeigborNest đối diện với tòa nhà với 2.500 NV của họ .
"Chúng tôi quyết định , "là một cty kỷ thuật , có nên xây một trung tâm kỷ thuật cho cư dân địa phương ?" . Có 9 chỗ để các bà mẹ gửi ba-lô , một nhà bếp và một thư viện nhỏ với các sách như "Metaskills : 5 Talents for the Robotic Age."
Thứ sáu rồi , 5 tình nguyện viên giúp 7 em học cách lập trình (coding) . Học 4 giờ trong 2 tuần .
Twitter đã chi 3 triệu cho CT này . Và ngày phục vụ 2 năm một lần của toàn cty , hơn 1.000 NV sống tại SF, hay 38/100 của Twitter đã tham gia các CT cộng đồng .
Dịch từ : http://www.nytimes.com/2015/08/17/technology/blending-tech-workers-and-locals-in-san-franciscos-troubled-mid-market.html?ribbon-ad-idx=2&rref=technology&module=Ribbon&version=origin&region=Header&action=click&contentCollection=Technology&pgtype=article

Sunday, August 16, 2015

Cuộc vượt biên kinh hoàng, bằng đường bộ , đi ngang KPC, của gia đình một cô bé, sau trở thành một LS thành công ở Úc.
Chuyển ngữ từ Anh ngữ từ : http://www.theaustralian.com.au/life/weekend-australian-magazine/what-cat-thao-nguyen-found-when-she-dug-into-her-family-history/story-e6frg8h6-1227222575564

- Mình tính không bằng trời tính khi họ đã tìm cái sống trong cái chết .

LỜI MỞ ĐẦU:

Một định mệnh lạ lùng : cô ra đời trong trại tị nạn khắc khổ ở Thái Lan năm 1980 , được định cư tại Úc , tốt nghiệp cử nhân về Luật và Thương Mại ở tuổi 30 , hiện làm giám đốc của cty Ersnt and Young tại Hà Nội , Việt Nam .
- Chúng tôi đã đạt một điều - mà trái tim và linh hồn của chúng tôi đã khiêm tốn hy vọng, đã âm thầm chịu đựng , và hầu như không có đủ can đảm để ước mơ điều đó trở thành sự thật -- Cảm tưởng của LS Nguyễn Cát Thảo nhân ngày nhận bằng tốt nghiệp LS tại Úc .
LS Nguyễn Cát Thảo đã chụp ảnh này tại phi trường Sydney , trên đường tới Lễ hội Các Nhà văn ở Adelaide , ngày 2/3/2015 . Cô viết , "Trên đường đến lễ hội này tôi đã thấy sách tôi kế cận sách của Obama tại phi trường Sydney ! Siêu thực và cảm động."
LS NGUYỄN CÁT THẢO VÀ BÌA SÁCH "WE ARE HERE" .
CHỤP TẠI SYDNEY LÚC CÔ ĐƯỢC 4 TUỔI, BÊN TRÁI LÀ ANH VĂN.
ĐÁM CƯỚI CỦA CHA MẸ CÔ NĂM 1977 .
Tôi ngồi với cha tôi tại bàn ăn - đc tặng cho chúng tôi bởi một chủ nhà cũ.
Khăn trải bàn bằng nhựa màu vàng với hoa tulip màu xanh phản chiếu ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ nhà bếp. Tôi hỏi ông về quyết định rời khỏi Việt Nam, về những gì ông nhớ của cuộc hành trình qua Campuchia. Vài phút sau khi chúng tôi bắt đầu, ông yêu cầu tôi dừng lại và ông rời khỏi phòng sau khi nói "Để khi khác" (Later) . Để khi khác đã không đến.
Sáng hôm sau, ba nói rằng ba đã cảm thấy rất khó ngủ và có những ác mộng . Hơi nước từ cà phê hòa tan trong cốc bay lên khi ba nói. Cha tôi có vẻ quá già . Tôi cảm thấy xấu hổ và hối hận. Tôi đã khiến cuộc phỏng vấn này "tấn công" ba tôi giống như một bảng câu hỏi băng giá của bệnh viện dài 10 trang bằng tiếng Anh.
Mẹ tôi nói với tôi rằng mẹ sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi. "Bố rất yếu. Ông yếu hơn rất nhiều so với con nghĩ. "Vì vậy, qua những mảnh vỡ của những câu chuyện mà mẹ và người thân của tôi nói theo thời gian, tôi đã có thể tạo một bộ sưu tập ghép hình của lịch sử gia đình của tôi. Không đầy đũ lắm , nhưng tạm được .
Mẹ tôi ngồi im lặng, chìm đắm trong nỗi buồn, trong ngôi nhà của họ ở nông thôn Gò Dầu, (thuộc tỉnh Tây Ninh của VNCH - Tài) miền nam Việt Nam. Đó là vào giữa của một đêm tháng mười hai năm 1979. Mẹ, cha, chị và anh trai út khóc trong im lặng vì sợ hàng xóm sẽ nghe và báo cáo với viên chức Cộng sản : cha mẹ tôi đang chuẩn bị để tham gia các cuộc di cư hàng loạt của người tị nạn Việt Nam . Gia đình của cha mẹ tôi đã dính líu với chế độ cũ. Cha tôi đã sống sót từ một trại cải tạo và đã có tin nhà chức trách đang tìm kiếm ông một lần nữa.
Cách nhanh nhất hiện nay là qua biên giới Campuchia, cách đó 10 km. Họ đã phải trả tiền cho một người bạn tin cậy của gia đình để thuê những kẻ buôn lậu khác nhau đưa họ qua Campuchia, bây giờ dưới sự kiểm soát của Khmer Đỏ, và vào Thái Lan. Nhóm ra đi có mẹ tôi Mai, 26 tuổi, cha tôi Thịnh, 32 tuổi, Văn - anh trai 12 tháng tuổi , Hải - anh họ 15 tuổi, và cậu Hồng Khanh cũng 15.
Sẽ làm dấy lên nghi ngờ khi đi thành một nhóm lớn, vì vậy cha tôi đi với Hải và cậu Hồng Khanh. Trong vai các con buôn , họ dùng xe đạp đi đến thị trấn Bavet ở biên giới KPC-VN và ở lại qua đêm với một kẻ buôn lậu, chờ đợi. Cuối đêm đó, mẹ tôi, bồng anh Văn, di chuyển qua những cánh đồng lúa nằm dọc theo đường đến biên giới, dẩn đường bởi một kẻ buôn lậu. Gần biên giới, được canh gác cẩn mật với những người lính của cả hai bên, mẹ tôi rơi vào một cái hố. Ngay lập tức mẹ tôi bịt miệng anh Văn . Một người nào đó hét lên trong bóng tối: "Ai đấy ?"
Bang, bang, bang. Tiếng súng nổ như sấm làm thủng không khí. Tê liệt vì nỗi sợ hãi, hai người nằm co lại (huddle) trong im lặng. Khi đêm đã im lặng, họ tiếp tục đến Bavet, nơi họ gặp lại cha tôi. Ngày hôm sau, họ đã lấy phà qua sông Mekong và tìm chỗ trốn, chờ đợi thêm 10 ngày để những người buôn lậu đưa họ về đến Phnom Penh, thủ đô Campuchia. Với đói, trốn tránh mệt mỏi và trẻ sơ sinh yếu kém , họ đã trốn qua đêm trong mái nhà của một ngôi nhà nhỏ và sau đó bắt đầu đi tới tỉnh lỵ của tỉnh Battambang, 300km về phía tây-bắc, bằng cách đi bộ dọc theo quốc lộ và ban đêm thì ngủ trong các chỗ nông (shallow) bên đường. Hết ngày lại đêm , với lo lắng và lo sợ liên tục cho đến khi tới Battambang, và sau đó đi dọc theo đường sắt đến Sisophon, khoảng 50km cách biên giới Thái Lan.
Cậu Hồng Khanh đã bị côn trùng độc cắn và có vết thương hở trên chân của mình; trong đau đớn, cậu không thể đi dễ dàng. Có rất ít nước sạch. Anh Văn đang bị kiết lỵ nặng. Sáng hôm sau, bốn người đàn ông đi xe đạp đến để đưa chúng tôi đến một con đường rừng biên giới - chúng tôi đi từng 2 người, và cách nhau vài cây số để tránh sự nghi ngờ. Cha tôi đã đi đầu tiên, sau đó cậu Hồng Khanh, sau đó mẹ tôi với anh Văn, và cuối cùng Hải.
Trước khi họ đến nơi, ba người đi với cha tôi, Hải và cậu Hồng Khanh đã bỏ rơi họ , mỗi người một mình gần thị trấn biên giới Poipet, nơi những khu rừng xung quanh đầy mìn. Cha tôi chọn một con đường mòn , dùng bởi các con buôn dọc theo biên giới , nhưng đã bị bắt bởi quân du kích (guerrilla) và họ đưa ông đến một khu có rào kẽm gai. Ðêm ấy, ông nằm thao thức trong lo sợ. Không có người nào có thể giúp ông , ông nghĩ như vậy . Sáng hôm sau họ giao ông cho Hội Chữ thập đỏ ở biên giới Thái Lan để đổi lấy một ít gạo. Cuộc hành trình khủng khiếp mà ông phải chịu đựng, và ý nghĩ rằng con trai và vợ của mình mất tích , đã khiến ông không còn hy vọng. Cha tôi tự hứa với mình rằng nếu ông không nhìn thấy mẹ tôi trong vòng vài ngày, ông sẽ tự tử (would take his own life) .
Một mình trong rừng, cậu Hồng Khanh 15 tuổi đã kiệt sức (give up) , vết loét gây nhiễm trùng khiến cậu hầu như bất động. Hải, đi đằng sau vài km, đã tiếp tục đi với hy vọng bắt kịp cậu Hồng Khanh và vừa trông thấy cậu thì một đội tuần tra của lính Khmer Đỏ xuất hiện từ trong rừng rậm. Từ bóng tối, Hải kinh hoàng khi thấy cậu Hồng Khanh bị bịt mắt , báo hiệu một cuộc hành hình sắp xảy ra. Sau đó, một mảnh lớn gỗ được đánh vào đầu của Hồng Khanh và cậu té xuống đất .
Hải chạy. Từ đàng xa , Hải đã nhìn thấy mẹ tôi sau lưng một chiếc xe đạp. Hải bắt đầu vẫy tay, gọi bằng tiếng Việt: "Dì, dừng lại! Dừng lại!" Người đàn ông đạp xe nhanh hơn, hét lớn bằng tiếng Việt với mẹ tôi :" "Nếu chúng ta dừng lại , tất cả chúng ta sẽ chết! "Mẹ tôi chết lặng phía sau xe đạp đang chạy nhanh . Những hình ảnh của một cậu bé 15 t hét lên một mình trong rừng, trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn khi họ đi xa , sẽ ám ảnh mẹ mãi mãi.
Họ đã đến phòng khám Chữ thập đỏ và các nhân viên y tế điều trị người anh bé nhỏ của tôi. Mẹ tôi đã được đoàn tụ với cha tôi, người đã không nói nên lời, và họ đã sớm đoàn tụ với Hải - người sau đó đã mô tả những gì đã xảy ra với Hồng Khanh. Mẹ tôi đã nghĩ tới em trai kiên cường của bà bị bịt mắt và được bao quanh bởi những người đàn ông có vũ trang trong những khoảnh khắc cuối cùng của cậu. 'Tôi không nên cho cậu ấy đi theo', mẹ đau đớn nói . 'Đó là lỗi của tôi khiến cậu phải chịu đựng một cái chết tàn bạo như vậy'.
Gia đình tôi đã ở trong một trại tị nạn khét tiếng ở khu vực miền núi của Thái Lan. Vào ban đêm, các lính canh và người Thái địa phương khác sẽ hãm hiếp phụ nữ. Những người tị nạn đã luôn luôn cảnh giác/báo động. Tất cả mọi người sống trong nhà tạm, rất đông đúc và không bao giờ có đủ thức ăn và nước .
Khoảng thời gian đó mẹ tôi phát hiện ra mình đã có thai và tôi đã ra đời vào tháng Tám năm 1980 hai tháng sớm hơn dự trù . Trong khi đó, các nhà ngoại giao từ khắp nơi trên thế giới đến thăm trại để giúp tái định cư cho người tị nạn về các nước thứ ba. Úc là gần Việt Nam và anh trai của cha tôi đã đến đó bằng thuyền. Gia đình tôi đc chuyển đến một trại quá cảnh gần Bangkok. Vào 1 ngày của tháng mười một, chúng tôi đã rời trại , tôi bị tiêu chảy. Mẹ tôi không dám nói với ai, vì sợ chúng tôi sẽ không được phép trên máy bay. Mẹ dùng quần áo quấn chặt tôi và, cùng với bốn gia đình tị nạn Việt Nam khác, chúng tôi lên máy bay của hảng hàng không Qantas. Không có người châu Á khác trên tàu.
Chúng tôi bay cao xuyên qua những câu chuyện cũ như các cánh đồng chết, hàng rào kẽm gai và mìn, và giả từ vĩnh viễn cậu Hồng Khanh. Bố mẹ tôi vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm. Không có gì là chắc chắn, kể cả sau đó. Họ ngồi im lặng trong khi những người da trắng xung quanh họ nói chuyện một cách lịch sự. Ngay cả anh Văn, nay đã hai tuổi , im lặng trong suốt cuộc hành trình.
Khi các tiếp viên hàng phục vụ thức ăn, cha mẹ tôi hoảng sợ, lo sợ chúng tôi phải trả tiền . Chúng tôi không có gì ngoại trừ quần áo đang mặc và sarong trong đó tôi được quấn chặt. Bữa ăn có phục vụ một lon Coca-Cola. Khi người Mỹ đến Việt Nam, ngoài việc mang lại sự hỗ trợ quân sự cho miền Nam , họ đã mang thức uống sang trọng và lạ ngon này. Sau khi chiến tranh kết thúc vào năm 1975, mẹ tôi đã không nhìn thấy một lon Coca-Cola nào . Bây giờ, năm năm sau đó, mẹ nhìn chằm chằm vào nó và cuối cùng tin rằng nỗi sợ hãi và sự chờ đợi khủng khiếp đã­ đi qua . Màu trắng đỏ có thể có nghĩa là tự do. Dường như mẹ đã nín thở trong nhiều năm qua. Tay nắm chặt Coca-Cola và tôi, em bé ba tháng tuổi, mẹ tôi đã khóc, gần như không tin được : chúng tôi vẫn còn sống.
Đó là một ngày mát mẻ. Như thường lệ, xe buýt, xe tải và các xe thể thao đã cải biến ầm ầm chạy qua ngôi nhà của chúng tôi trên Chapel Road, Bankstown, phía tây nam Sydney. Bên trong, bố mẹ tôi đã sẵn sàng. Hôm nay, gần 30 năm sau khi đến Úc, con gái của họ đã trở thành luật sư. Cha tôi mặc bộ đồ 'vét' duy nhất của mình, với áo sơ mi có cổ màu trắng và cà vạt màu xanh hải quân, ông từng mặc đi đám cưới, đám tang, lễ tốt nghiệp và các sự kiện lớn ở nhà thờ . Mẹ tôi đã mặc một chiếc áo đen dài tay với các hoa văn disco điên cuồng của thập niên 1980, quần màu xám than và đôi dép màu đen. Tôi nhìn cha tôi với tóc có xịt keo và lông mày vẻ đậm , và mẹ tôi, thì ko điểm trang (mẹ không bao giờ học được cách dùng nó), và trong cố gắng của mẹ để không giống như một người nông dân, trình bày mình với thế giới như nữ hoàng của Western Sydney. Đây là cách ăn mặc đẹp nhất của họ .
Chúng tôi đậu xe ở CLB Thể thao Bankstown và đi bộ đến ga xe lửa. Cha tôi vẫn còn mặc giày nặng với mủi giày bằng thép từ thời làm công nhân nhà máy . Kính đeo mắt giá $ 3 , vẫn còn số độ + 2.0 , treo trên mủi nhăn nheo của ba . Tôi nhớ lại về lần đầu tiên cha mẹ tôi đi tàu lửa tới vùng đất mới này, trong những thập kỷ trước đây. Với một gia đình trẻ và không có xe hơi, trong một nỗ lực để tiết kiệm tiền mua thực phẩm ở các tiệm bán lẻ , mỗi cuối tuần họ đẩy một xe mua hàng (shopping cart) băng qua một số đường xe lửa để đến cửa hàng bán sỉ trái cây và rau tại Flemington. Họ đã trở thành gương mặt quen thuộc với các nông gia Việt Nam đã đưa sản phẩm của họ tới đó.
Con tàu đến đúng giờ và chúng tôi bắt đầu đi đến trạm St James ở trung tâm Sydney. Các ga quen thuộc trên tuyến Bankstown qua nhanh , và đó là phong cảnh của cuộc sống của chúng tôi tại Úc. Xe vượt nhanh qua trạm Lakemba, nơi tôi đã bước xuống mỗi ngày để học ở MacKillop Girls High, sau đó là đường Georges và đền thờ Cao Đài, nơi lễ tang của bà tôi đã được tổ chức. Chúng tôi đi qua đường phố nơi Văn học tae kwon do .
Sau vài ga , chúng tôi đến Marrickville, nơi đầu tiên chúng tôi cư trú sau khi chúng tôi ở tại nhà tập thể (hostel) dành cho ng nhập cư Villawood. Tôi nhớ đến những căn hộ mà chúng tôi chạy chơi xung quanh đối diện nhà ga, nơi mà hàng xóm đã dạy mẹ tôi may để kiếm sống sống và từ đây cha tôi đi bộ mỗi ngày để làm việc trong một nhà máy. Nơi chúng tôi có lễ Giáng sinh đầu tiên , mà tôi có thể nhớ lại.
Tại trạm Sydenham tôi nhìn thấy một cô gái châu Á trong một bộ đồng phục trung học ngồi một mình, chờ đợi cho tàu của mình. Cô ấy nhỏ con với một chiếc túi quá khổ, nhìn chằm chằm vào khoảng không, và điều này nhắc tôi nhớ lại mình rất nhiều năm trước đây. Chờ đợi cho tương lai .

"Chúng tôi đến trạm St James và đi lên cầu thang để lên mặt đường phố. Tòa án tối cao NSW xuất hiện trước mắt chúng tôi . Vĩ đại . Uy nghiêm. Một biểu tượng của công lý, của người dân, của dân chủ. Những lý tưởng đã được theo đuổi và giữ chặt bởi cha mẹ tôi khi họ rời khỏi đất nước" .
Tôi đề nghị uống cà phê tại quán cà phê bên cạnh. Trong khi cha mẹ tôi nhìn các luật sư và trợ lý pháp lý, tôi đã giải thích ý nghĩa của các bộ tóc giả và áo rất buồn cười này . Cha tôi đã bắt đầu nói về Việt Nam trước khi thống nhất. "Trước năm 1975 ..." Ông cứ luyên thuyên về các trường đại học trong thời Tổng thống Diệm và cách cộng sản phá hủy chất lượng giáo dục. Tôi đã nhìn thấy cha nghiêng đầu khi mẹ tôi nói. Những miếng nhỏ của keo xịt tóc đã khô rơi xuống vai cha như vảy gàu. Tôi gạt chúng đi.
Bên trong, chúng tôi đi qua máy quét an ninh trên đường đến Tòa án Banco trên từng 13. Các bức tranh sơn dầu lớn của các cựu chánh án treo dọc theo các bức tường như tổ tiên đang cảnh giác chúng tôi . Khi đó, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh khi thấy cha mẹ tôi đã đi đến chỗ ngồi của mình trong khi tôi ngồi với những ng sắp là LS . Chánh án mặc áo choàng vào phòng . Một sự im lặng đầy trang nghiêm tràn ngập căn phòng. Những tân LS đứng lên từng người một. Một ngàn suy nghĩ đã đến với tôi khi đến lượt tôi. Cha mẹ tôi đã theo dõi với sự tôn kính và niềm tự hào; mẹ tôi, một sinh viên luật cũ cuả chế độ Sài Gòn đã bị tước đoạt những gì tôi mà tôi đang có bây giờ , đứng khiêm nhường.
Tôi nhìn họ, với những kỷ niệm khủng khiếp của họ ngay dưới da của họ; tôi nghĩ về bom mìn, dấu chân ướt trong rừng, máy may, giày với mủ thép trắng, hộp rau từ các chợ đầu mối và các hóa đơn chưa thanh toán từ xa, rất xa, xuất hiện xung quanh chúng tôi như một con rắn với đèn màu. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ nằm co mình giữa đêm ở một ruộng lúa gần biên giới Việt Nam-Campuchia, ôm một đứa bé trong khi tiếng súng nổ trong bóng tối. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bên trong hàng rào kẽm gai, xa lìa vợ , sẵn sàng tự tử .
Sau đó, dựa vào vai cha , tôi khóc nức nở trong khi ông vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tất cả tôi có thể nói là thì thào "Cảm ơn ba." Cả ba chúng tôi lúng túng ôm nhau . Không ai trong chúng tôi biết làm thế nào để thể hiện tất cả những gì chúng tôi cảm thấy: chúng tôi đã đến một nơi - mà trái tim và linh hồn của chúng tôi đã khiêm tốn hy vọng, đã âm thầm chịu đựng , hầu như không có đủ can đảm để ước mơ đó sẽ trở thành sự thật. Cuối cùng , mẹ tôi cuối cùng đã kéo tôi đi, siết chặt tay tôi. Mẹ cười trong nước mắt trong khi nhân viên chỉ cho chúng tôi đường đến thang máy. Chúng tôi đã đến bến bờ Tự Do .
(Dịch xong lúc 5:30 chiều ngày CN 16/8/15 trong lúc nhiệt độ 97 độ F !)