Showing posts with label sư đoàn 7 bộ binh. Show all posts
Showing posts with label sư đoàn 7 bộ binh. Show all posts

Thursday, March 28, 2024

 SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH: MỘT THỜI VANG BÓNG (PHẦN II).



THIẾU TƯỚNG NGUYỄN KHOA NAM, TƯ LỆNH QUÂN ĐOÀN IV - QUÂN KHU IV,

KIÊM TƯ LỆNH SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH.



HƯỞNG DƯƠNG 48 TUỔI (1927 - 01/05/1975). 




VƯỜN HOA LẠC HỒNG, THUỘC THỊ XÃ MỸ THO, được xem như là QUẦN ANH HỘI của NHỮNG CHÀNG TRAI THỜI LOẠN thường "xả xú bắp" sau những cuộc hành quân, trong những buổi chiều tàn. Mặc dù, người ngợm vẫn còn lấm lem vết máu khô hoà trộn cùng bùn đất, nhưng Chiến Hữu muốn lai rai chuột đồng, lẩu rắn cùng nhấm nháp Hennessy XO ư ? Có ngay ! Hay là Chiến Hữu muốn lập Một Trận Địa khác với ... chỉ có một người bằng chính cây Colt 2 viên của mình ư ? Cũng có ngay ! Chiến Hữu sẽ được phục vụ chu đáo, tận tình, như ý, miễn sao có "xiền" !

Những chiếc xe GMC vừa dừng lại, Đại Đội của chúng tôi ùa ngay xuống, rồi kéo nhau vào những hàng, quán ven đường. Bên trong đã có nhiều sắc áo, nhưng nổi bật nhất vẫn là 2 màu, áo trận Treillis và áo bông của Biệt Động Quân (BĐQ). Các Đơn Vị của chúng tôi luôn sát cánh bên nhau để Hợp Đồng Tác Chiến, trong tất cả những cuộc hành quân, nhưng bên cạnh đó, vẫn hiện diện những bất đồng do bản tính Gà Nòi của Con Nhà lính.


Bàn của chúng tôi gồm 2 Thiếu Uý, 4 Chuẩn Uý, 1 Thượng Sỹ và 1 Trung Sỹ Truyền Tin, cùng 2 Chú Gạc Đờ Co của Đại Bàng. Khởi đầu cuộc nhậu thì chưa có gì dzui, nhưng khi men đã thấm rồi thì mới dzui. Theo lệnh của Sếp Phó, những vỏ chai bia 333 không, thay vì nằm gọn gàng trong két, thì "Hai hàng dọc, đằng trước thẳng !" nối đuôi nhau vào mãi tận bên trong Nhà Bếp ! Nhân Viên Nhà Hàng dở khóc dở cười - vì Ông Lính nào cũng mang súng và lựu đạn thiệt - nên đành phải "dzui lòng" mà chiều theo. Màn dzui của chúng tôi lại làm gai mắt người khác. Một Thiếu Uý BĐQ - bảng tên trên ngực áo ghi rõ "VINH" - lên tiếng thách đấu chúng tôi. Vì đồng cấp nên Đại Bàng nhận lời. Luật chơi quy định: Thách đấu, thi gan trong 3 lần - Parties Trois - bên nào thua nhiều phải trả tiền chầu nhậu cho phe thắng cuộc. "Uýnh tù tì ra cái gì ra ... cái đó", để dành Quyền Ưu Tiên thách đấu trước. Bên thua phải thực hiện đúng lời thách đố của bên kia. Nếu làm được theo mỗi lượt, bên thua lại được Quyền Ưu Tiên thách đố. Đại Bàng uýnh tù tì thua. Thiếu Uý Vinh rút chốt an toàn 1 quả lựu đạn M 26, rồi tọng ngập trong ly cối, bia được rót đầy ngay tức khắc. Quả Lựu Đạn mà trồi lên, trồi lên từ từ, vượt qua thành ly, rồi bung thìa, là kể như Các Bà Má, Các Bà Mẹ có quyền đi nhận xác con mình chỉ qua đôi chân, vì phần trên đã bấy hết ! Tôi ngồi gần, nên lạnh toát cả sống lưng, đến nỗi tỉnh hẳn ! Đại Bàng vẫn bình tĩnh bưng ly cối bia lên uống cạn một hơi. Ly cối vừa đặt nhẹ xuống bàn, Phe Biệt Động Quân lại vội vàng nhặt quả lựu đạn, rồi cài chốt an toàn vào cẩn thận ! Đến phiên Đại Bàng dành Quyền Ưu Tiên thách đấu: thách nắm chặt một cục than lửa đỏ hồng trong một tay. Sau một hồi suy nghĩ, Thiếu Uý Vinh lắc đầu chịu thua. Nhưng "đã chịu chơi, phải chơi đến cùng", Ông lạnh lùng gắp cục than vẫn còn đang cháy hừng hực trong bếp lò của nồi lẩu và bỏ gọn vào lòng bàn tay trái của mình, rồi bóp mạnh. Mọi người nhìn Ông thán phục. Phe chúng tôi thắng, ai cũng hể hả dzui cười. Bàn được kéo lại nhập làm một. Ly chú, ly anh, rất chi là xôm tụ, nói cười rôm rả. Lúc đó, Đại Bàng mới kể. Trong khi bưng ly bia lên uống cạn bằng tay phải, tay trái của Ông đang ngấm ngầm thọc sâu vào xô đá để ướp lạnh. Cái xô được kẹp chặt giữa hai đùi.

-"ĐM ! Lạnh tu keo luôn nhưng tôi cương quyết muốn Ông sụp bẫy !".


Thiếu Uý Vinh chỉ biết cười ruồi, chấp nhận thua cuộc. Cả bọn đang nói cười rôm rả thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng súng. Phản xạ của Con Nhà Lính bùng lên. Chụp vội súng, lật nghiêng bàn, chiếm giữ bất cứ mọi chướng ngại vật, súng chĩa tua tủa ra bên ngoài, chuẩn bị tác chiến. Nhưng không ! Bên ngoài vẫn yên ắng, chỉ vọng vào những tiếng "Đu" thật to. Liền kéo nhau ra khỏi Nhà Hàng xem. Ở 2 bên phố, Biệt Động Quân và Thiết Giáp đã dàn thành trận tuyến để sẵn sàng nã đạn vào nhau. Một Vị Tướng Quân thật uy nghi lẫm liệt - được một toán Quân Cảnh bảo vệ chung quanh - cầm khẩu Colt vừa bắn chỉ thiên vừa chửi. Chỉ vì một bất đồng nho nhỏ nào đó, 2 bên rút súng ra khè nhau và định choảng nhau. Thượng Cấp của cả 2 bên can lính của mình không được, đành phải báo cáo lên Thượng Cấp cao hơn: THIẾU TƯỚNG NGUYỄN KHOA NAM. Ông xuất hiện thì xem như Đất Bằng không dạy sóng ! Huề cả làng ! Đây là lần thứ 2 trong Cuộc Đời Binh Nghiệp, tôi được thấy tận mắt nhìn thấy - từ xa - 2 Vị Tướng Quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà trong Bộ Quân Phục thật chỉnh tề. Lần thứ nhất, với tư thế nghiêm trong hàng quân, trong Buổi Lễ Mãn Khoá, tại Quân Trường Đồng Đế. Còn những lần khác, theo Bố vào Câu Lạc Bộ Huỳnh Hữu Bạc, tôi chỉ thấy mấy vị Tướng Quân trong bộ vest.


Những Quân Cảnh của Tướng Quân rất réglo (nguyên tắc). Cho dù anh là Thiếu Tá, nhưng để tóc dài quá quy định, đang măm măm trong Nhà Hàng, họ vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi anh ăn xong và bước ra, họ mới xốp anh đi hớt tóc, xong xuôi mới bỏ đi. Anh là Trung Tá, đang đi dạo tà tà với Người Đẹp, nhưng quần không gom ống, rất lịch sự mời anh gom xong, họ mới thôi. Họ chỉ là Trung Sỹ mà thôi.   


Anh em Sĩ Quan trong Đại Đội của chúng tôi - mỗi người mỗi nết, mười phân vẹn ... một chỉ - khi xỉn. Đại Bàng khoái cất tiếng cười gằn theo kiểu Những Võ Tướng ngày xưa (Các Bạn muốn biết cười ra sao thì nên coi phim Tàu, được đem qua Việt Nam bằng đường Lào, nên thường được gọi là "Tào Lao". Khà khà khà ...)(Phu Nhân của Đại Bàng là một Giáo Sư Toán tại Sài Gòn. Thay vì ru con bằng những tiếng "ầu ơ dí dầu ...", Bà lại hát theo điệu nhạc "2 lần 1 là 2, 2 lần 2 là 4 ..."). Sếp Phó, tay trái đưa lên xoa cằm, tay phải gãi gãi vào bao súng được đeo xệ bên nách, nếu có khẩu Colt thì móc ra bắn chỉ thiên, chẳng bắn ai, nhưng cũng làm mọi người phải lên ruột, phát hoảng. Vì thế, trước khi vô độ nhậu, Ông đưa súng cho Cận Vệ của mình giữ dùm. Chim Uyên 1 vì mới ra ràng, nên chưa dám lộ đặc điểm. Chim Uyên 2, thường vừa chạy vừa xách súng bắn, xung phong trong hàng quân mỗi khi vào trận đánh. Chim Uyên 4, với Dân Tộc Tính của Vùng Đất có Sông Hương, Núi Ngự, hay tủm tỉm cười ruồi. Còn tôi - Chim Uyên 3 - "quắc cần câu" thì cứ nằm lăn ra ngủ khò, bất kể là mình đang ở địa thế nào, chẳng lo "trời trăng mây nước". Vì thế, tôi mới tự đặt ra nguyên tắc: khi 2 bàn chân đặt thăng bằng trên mặt đất, rồi đứng thẳng người lên, nếu 2 đầu gối run run, tức là đã đến "chỉ", liền ngưng ngay lập tức. Nhờ vậy, tôi mới còn sống đến ngày hôm nay, để hầu chuyện Các Bạn. Đang lúc hành quân mà ngủ khì thì dễ bị VC đưa tiễn "Viễn Du Miền Tiên Cảnh". Nhưng say rượu tưng tưng, uýnh trận đã lắm !


Một quả đạn Cối - nếu đúng tầm sẽ lọt vào Đồn của Địa Phương Quân - đi lạc địa chỉ, rơi ngay xuống Trường Tiểu Học Cai Lậy - cách đó khoảng 500 m - trong giờ học, khiến Các Học Trò nhỏ bị chết oan thảm thương. Ngay sau đó, Một Tấm Bia Tưởng Niệm Các Nạn Nhân Vô Tội Bị VC Sát Hại được xây trước cổng Trường. VC thường có thói quen "phát huy sáng kiến - cải tiến kỹ thuật" nên đã nhờ quan thầy Trung Cộng hay Nga Sô (?) chế nòng súng cối rộng hơn của VNCH 1 ly. 60 ly => 61 ly. 80 ly => 81 ly. Nên nếu xí được những quả đạn của chúng tôi, họ có thể bắn được, nhưng làm sao quả đạn có được đường bay chính xác ? Họ cũng có sáng kiến cải tiến tiếng nổ của Đại Liên, một thùng thiếc (sắt tây) được đục thủng đáy ở vị trí trung tâm, rồi tròng vào đầu nòng súng, buộc chặt. Khi súng nổ, tiếng sẽ vang to cứ y như Đại Liên 12 ly 7, nghe "rất lạnh lùng sương gió". Đến khi Tiểu Đoàn của chúng tôi lượm được vài khẩu, mấy thằng cha nội mới chịu lộ hàng, bể mánh !     



HUY HIỆU QUÂN ĐOÀN IV - QUÂN KHU IV

(ẢNH NGUỒN: GOOGLE.COM).



"ĐẠI BÀNG ! ĐẠI BÀNG ! CHIM UYÊN 3 GỌI ! NGHE RÕ, TRẢ LỜI !"

(ẢNH: DAVID L. PHAM).





Từ giữa tháng 04/1975, Đại Đội của chúng tôi thường xuyên đi hành quân, có lúc riêng rẽ, có khi chung với cả Tiểu Đoàn. Được tôi luyện trong "lò lửa", nên tôi không còn sợ chết, nhất là câu nói của Đại Uý còn văng vẳng trong tiềm thức:

- " Biết được lý do phải chết, nên chẳng còn gì để sợ. Đời Chiến Binh được bọc Poncho là chuyện thường tình".

Bình thản và lạnh lùng mỗi lần xông trận. Trong Cõi Nhân Sinh, chẳng có một ai được chết hai lần !


Rồi Lệnh Cấm Trại 100 % được ban hành một cách nghiêm ngặt. Những tối nào không phải là Đại Đội Trực hay Trung Đội Trực, tôi có thể ngồi chóc ngóc trong hố cá nhân, hay trong hầm mà lắng nghe qua Đài Tiếng Nói Dạ Lan, 2 giọng ca của Hùng Cường và Mai Lệ Huyền:

- "Một trăm em ơi, chiều nay một trăm phần trăm. Một trăm em ơi, chiều nay một trăm phần trăm. Người yêu anh ơi, giờ đây lại cấm trại rồi. Nào đâu Nàng biết tâm tư Người Lính ...".

Hầm Trú Ẩn của chúng tôi ở đây được "sang" hơn căn hầm cũ khi ở Gò Công, một khung tôn vòm cứng làm mái che, được ken dầy trên nóc bằng những bao cát. Chốt dã ngoại vẫn được duy trì. Chiến Thuật Biển Người của VC không còn làm tôi hãi sợ như lúc đầu. Nếu ngồi trong hố cá nhân để bắn trả thì cũng có hơi run, nhưng khi:

- "ĐM ! Mày lì thì tao cũng liều ! Mày vừa chạy vừa bắn thì tao cũng vừa bắn vừa chạy, đéo ngán ! Thử coi thằng nào ngon hơn ?".

Chúng tôi vẫn có lợi thế hơn vì nhờ hoả lực mạnh và dồi dào hơn. Gà Cồ đẻ "trứng vàng" không tiếc. Chúng tôi lại bị vây khốn, lại bị đói, những bịch cơm sấy đã cạn, cơm thừa đổ đi đã lên mốc xanh, lên meo vàng, được nhặt lại, vo qua loa, rồi được cho vào nồi nấu cháo với đủ thứ hằm bà lằng. Đại Bàng thấy Thuộc Cấp sống trong hoàn cảnh khốn nạn, không cầm được nước mắt. Nhưng bên Chủ Lực Quân, chúng tôi không bị nguy khốn lâu.


25/04, tôi được lệnh dẫn Trung Đội đi hộ tống một Đoàn Công Voa, sang Căn Cứ Đồng Tâm để nhận thêm đạn về cho Tiểu Đoàn. Trong khi chờ đợi trở về, đang nhẩn nha trước cổng, tôi chợt gặp một anh bạn là Thiếu Uý Đăng - đồn trú tại Căn Cứ Hải Quân cách đó không xa. Đăng cứ úp úp mở mở, nửa đùa nửa thật rủ rê:

- "Mày có chịu xuống Tàu đi chơi dzới tụi tao không ?".

- "Tại sao dzậy ? Phải có mục gì dzui chứ, Đăng ?"

- "ĐM ! Ra Phú Quốc giăng câu. Rồi qua Mỹ luôn chứ sao ?"

- "ĐM ! Mày sạo hoài. Qua Mỹ, tao chỉ có nước chết đói ! Nghề ngỗng thì đéo có, lớn lên chỉ có mỗi một nghề bóp cò súng. Chẳng lẽ qua bển đi ăn cướp ! Tiếng Mỹ chỉ đủ đựng đầy một cái lá đa, không đủ để đi ăn xin ! ĐM ! Thôi đi mày, đừng có nói giỡn !".   

Đăng chỉ nhe răng cười khì và chẳng thổ lộ gì thêm. Chúng tôi chia tay nhau.


Trưa 26/04, một trận đánh ác liệt xảy ra giữa 2 bên, tôi đang chạy trong khi một loạt đạn bắn về phía mình, tôi ngã nhào, sờ lên gáy thì cảm nhận được một đống chèm nhẹp, kêu lên trong hoảng hốt:

- "ĐM ! Tao bị trúng đạn bể hũ chao rồi !".

Chú Cận Vệ cuống cuồng rút vội cuộn băng cá nhân, rồi quấn quanh cổ của tôi nhiều vòng. Điên cuồng, say máu, tôi vẫn hô "Xung phong !", vừa chạy vừa bắn đùng, đùng. Sáng hôm sau, Y Tá Trung Đội gỡ cuộn băng để khám, không phải là óc mà là ... một đám sình nhão vẫn còn đang bám chặt vào gáy ! 

Trung Đội được lệnh dừng chân, đóng chốt.

Phía xa xa, VC rất dạn - khác với những lần trước thì biến mất - cứ chạy qua chạy lại. Vừa nhai xong miếng cơm sấy, định đứng dậy để quan sát. Đang lom khom, tôi bỗng phát hiện một viên đạn cứ bay là là, chầm chậm về phía mình, toàn thân cứng đờ như một bức tượng thịt, mọi phản xạ đều bị tê liệt hoàn toàn, mắt mở tròn đầy khiếp sợ, miệng há hốc ! Đến khi viên đạn mồ côi đã bay hết tầm, rơi xuống. Tôi liền ngã nhào ngay xuống đất. Tôi cứ ngỡ thần kinh của mình đã được tôi luyện thành thép không rỉ. Nhưng không, lầm to !


Chiều 27 qua ngày 28/04, Gà Cồ của chúng tôi lại "được" gáy trực xạ. "Những quả trứng vàng" rít trong không khí, xé gió - từ hướng sau lưng - bay về phía mình, quả là một cực hình ! Đại Đội Trưởng liên lạc với Tiểu Đoàn Trưởng, liền nhận được câu trả lời rất chi là phũ phàng:

- "Tao cũng đéo biết !".

Vì mọi liên lạc hàng ngang đã bị cắt đứt, chỉ còn hàng dọc !


03/11/2011.

THOMAS THANH NGUYENTU.


BÀI LIÊN QUAN: 


http://thomasthanhnguyentu.blogspot.com/2012/08/su-oan-7-bo-binh-mot-thoi-vang-bong_3442.html  

Monday, September 26, 2022

 Tiểu Đoàn 41 Biệt Động Quân

CHIẾN THẮNG HÀM LƯƠNG
( Vũ-đình-Hiếu )



*
*
*
Trong thời gian quân đội Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam, các tiểu đoàn Biệt động quân có thêm một toán cố vấn Hoa-Kỳ đi theo để phối hợp trong vấn đề yểm trợ hỏa lực và nhất là không trợ. Các quân nhân Hoa Kỳ này chia sẻ cực khổ, nguy hiểm với người bạn đồng minh Việt Nam và họ rất hãnh diện về binh chủng Biệt-động-quân. Bài viết dưới đây được lấy ra trong tài liệu "BĐQ trên đòng bằng Cửu-Long" của cựu trung-tá Roy S. Lombardo, cố-vấn trưởng tiểu-đoàn 41 BĐQ. Tài liệu này đã được dùng làm tài liệu huấn luyện trong trường Lục-quân Hoa-Kỳ.
*
*
Bắt đầu từ tháng chín năm 1967, tất cả các cuộc hành quân có tiểu đoàn 41 BĐQ tham dự đều chạm địch. Lần đầu trong tỉnh Định-Tường, sau đó di chuyển về phía nam và đông sang tỉnh Kiến-Hòa, các cuộc chạm súng với địch quân gia tăng đều đặn. Quốc lộ 4 bị cắt (đắp mô) hàng ngày. Cây cầu ở phía đông Bến-Tre bị phá sập, cô lập vài quận lỵ và ba tiểu đoàn thuộc trung-đoàn 10, sư-đoàn 7 Bộ-binh.
Ngày 18 tháng mười 1967, một cuộc hành quân "lùng và diệt" trong quận Trúc Giang, vùng trách nhiệm của trung đoàn 10/BB do tiểu đoàn 3/10 và TĐ 41 BĐQ đảm trách. Hai tiểu đoàn được vận chuyển bằng xuồng đổ bộ dọc theo sông Hàm Lương về phiá nam để truy lùng các đơn vị Việt cộng thuộc tiểu đoàn 504, 303 điạ phương. Các đơn vị Việt cộng đã chứng tỏ sự hiện diện trong vùng cùng với súng cối 82 lỵ
Trong vùng đồng bằng Cửu Long, vấn đề chuyển quân bằng xuồng rất thường. Khi đoàn tầu xuôi dòng về hướng nam, các mục tiêu ở về phiá bắc có thể coi như an tâm, vả lại di chuyển bằng xuồng không đạt được yếu tố bất ngờ như trong cuộc hành quân trực thăng vận.
Theo kế hoạch hành quân, TĐ 41/BĐQ sẽ đổ quân ở phiá nam TĐ 3/10/BB, tiến về phiá đông sau đó bọc ngược trở lại tiến quân song song với TĐ/BB.
*
*
Cuộc chuyển quân TĐ 41 bắt đầu lúc 1 giờ chiều tại bến tầu làng Mỹ Hoà, tây nam Bến Trẹ Sau khi đổ bộ Biệt-động-quân dàn đội hình tiến quân, đến 6 giờ chiều, thiếu tá Toàn ra lệnh dừng chân thiết lập vị trí phòng thủ đêm.
Toán cố vấn Hoa Kỳ gồm sáu người chia đôi đào hố cá nhân gần đại úy Mười tiểu-đoàn phó và thiếu tá Toàn TĐ trưởng. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, người hiệu thính viên Macey liên lạc với Trung tâm hành quân tỉnh Kiến Hòa, nơi này làm việc 24/24 mỗi ngày, còn hệ thống Cố vấn chỉ làm việc ban ngày. Chúng tôi có thể liên lạc với thiếu-tá Wayne Shipman,cố vấn trưởng trung đoàn 10/BB, qua hệ thống truyền tin của trung đoàn 10 mà tiểu đoàn 41 BĐQ tăng phái. Chúng tôi để tần số làm việc với trung tâm hành quân Kiến Hòa sau khi báo cáo vị trí đóng quân, tình hình và vài điều cần thiết. Toán cố vấn của tiểu đoàn 3/10 bỗng dưng biến mất trên tần số làm việc kể từ khi hai tiểu đoàn đổ quân. Vị trí đóng quân đêm của TĐ BB cách Biệt-động-quân khoảng một cây số về hướng tây.
Khi mọi người vừa chuẩn bị đi ngủ, địch quân bắt đầu pháo kích bằng súng cối 82 ly, viên cố vấn trưởng Lombardo và người hiệu thính viên Macey vội nhẩy xuống hố cá nhân lúc đó đã ngập nước, họ kéo ba lô sát miệng hố che miểng đạn. Tất cả 29 viên vào đúng phòng tuyến TĐ 41/BĐQ, điều này chứng tỏ địch quân có một đơn vị chủ lực trong vùng, quân Việt cộng điạ phương không được trang bị súng cối 82 lỵ Khi đợt pháo kích chấm dứt, súng nổ dòn tan tại phiá bắc phòng tuyến.
Macey, qua tần số trung đoàn 10 BB báo cáo tình hình, đồng thời thiếu tá Toàn cũng báo cáo cho vị trung đoàn trưởng. Lúc đó viên cố vấn trưởng của trung đoàn mới lên máy, điều đáng ngạc nhiên là toán cố vấn cho TĐ 3/10 vẫn im hơi lặng tiếng.
- Pickle Factory, đây là Tiger Spanker, VC tấn công từ phiá bắc lúc 1 giờ 15 với 29 quả 82 ly và bằng quân bộ (tối thiểu cấp tiểu đoàn). Cuộc tấn công bị chặn đùng cách phòng tuyến chúng tôi khoảng 100 thước. Yêu cầu không yểm Gunship và AC 47 lên bao vùng càng sớm càng tốt.
- Roger, Tger Spanker, Chờ cho hỏa lực yểm trợ. Nhắc lại cho tôi sau.Dứt !
Như vậy là chúng tôi phải tự lo liệu lấy (họ làm việc theo giờ giấc đã định). Trong khi chờ đợi súng cối 60 ly của Biệt-động-quân soi sáng bãi chiến trường. Các binh sĩ BĐQ khai hỏa, ném lựu đạn vào tất cả các bóng đen di chuyển trên cánh đồng ruộng, lúc này các đại đội trưởng đã ra lệnh ngưng tác xạ các khẩu đại liên để bảo trì đạn dược.
Thời gian dường như ngừng lại, đạn VC với những viên đạn lửa mầu xanh bay vào phòng tuyến quân ta, các quân nhân cứu thương bò ra sát phòng tuyến lôi kéo thương binh vào bên trong để băng bó, cứu cấp tạm thời.
Tại hướng bắc tiếng súng tạm yên, địch quân mở một đợt tấn công mới vào hướng tây. Súng nổ mỗi lúc càng ác liệt, thiếu tá Toàn TĐT gửi thêm hai khẩu đại liên M-60 ra phòng tuyến phiá tây để tăng cường hỏa lực cho đại đội đang phòng thủ. Địch quân khi xung phong đến cách phòng tuyến chừng 150 m bị khựng lại trước sự chống trả quyết liệt của các binh sĩ BĐQ. Cuộc tấn công vào phòng tuyến Biệt-động bị đẩy lui, lúc đó về hướng tây, hỏa châu thắp sáng vị-trí tiểu-đoàn 3/10/BB. Toán cố vấn của TĐ này vẫn im lặng.
Sau khi Lombardo báo cáo tình hình của TĐ/41/BĐQ cho viên cố vấn trưởng trung-đoàn 10, ông ta cho biết AC-47 đang trên đường đến mục tiêu và yêu cầu vào tần số làm việc với trung tâm hành quân tỉnh Kiến Hòa. Các viên cố vấn tại đó đang lo lắng cho TĐ/BĐQ.
- Tiger Spanker, đây là Spooky 43. Tôi có thể giúp được gì không?
- Roger Spooky 43, Vị-trí địch ở hàng cây dừa phiá bắc chúng tôi tại tọa độ 565208. Tôi đánh dấu vị trí chúng tôi. Lombardo tung một trái khói sáng đánh dấu quân bạn cho AC-47.
- Tiger Spanker, Tôi thấy trái khói sáng.
- Roger Spooky 43, Vòng đai phòng thủ của tụi tôi cách trái sáng 100 m về mọi huớng.
Chiếc AC-47 (Hỏa Long) nghiêng cánh tưới hàng loạt đạn đại bác tàn-phá những nơi tình nghi có địch tập trung. Khoảng năm phút sau, Spooky 43 cho biết là phải bay qua tỉnh Định Tường để hộ tống một đoàn thuyền quân vận, tuy nhiên sẵn sàng trở lại nếu mục tiêu đã vạch sẵn. Mất một tiếng rưỡi đồng hồ đến mục tiêu, sự hứa hẹn trở lại của AC-47 rất mong manh.
- Roger Spooky 43, Cám ơn sự giúp đỡ của bạn, sẽ cho biết kết quả vào sáng sớm khi tụi tôi lục soát mục tiêu.
- Đây là Spooky 43, Ráng lên! Tụi tôi bắt đầu rời vùng hành quân của bạn. Dứt.
- Roger, đây là Tiger Spanker, Dứt.
Lúc đó đồng hồ dạ quang chỉ sáng, còn hai tiếng đồng hồ nữa trời mới sáng. Người hiệu thính viên Macey đã làm cho chiếc máy truyền tin PRC-25 im tiếng rè. Trong bầu không khí im lặng, vài ý tưởng vớ vẩn thoáng qua trong đầu viên cố vấn trưởng Roy S. Lombardo. Máy truyền tin còn sử dụng được không? Có ai nghe không nếu mình gọi? Nơi nào có hỏa lực yểm trợ dự trù (back up) mà lúc nào gọi cũng được khi là một đại đội trưởng của lữ-đoàn 173 Dù HK trong chiến khu D? Hình ảnh gia đình cũng thoáng hiện rạ trong sự im lặng của màn đêm, Roy cầu nguyện trong tâm "Xin Thượng-Đế giúp tôi và các Biệt-động-quân qua khỏi đêm naỵ Giúp tôi hoàn thành nhiệm-vụ. Giúp tôi biết điều hay nhất để làm khỏi phải do-dự". Với tay cầm lấy combinet từ Macey, Lombardo gọi:
- Pickle Factory, đây là Tiger Spanker. Chúng tôi cần ít nhất ba chiếc trực thăng tản thương khi tia sáng đầu tiên vừa lên để di tản các thương binh và binh sĩ tử trận. Tiểu đoàn này sẽ không di chuyển nếu điều đó không thực hiện xong.
- Roger, Tiger Spanker, Tôi đang lo chuyện đó... Dứt.
Chẳng bao lâu, 'Thum...Thum...Thum...' quân VC lại pháo kích, lần này trúng bộ chỉ huy tiểu đoàn. Lombardo lăn mình xuống hố cá nhân, vị TĐT thiếu tá Toàn nhẩy không kịp bị trúng miểng nơi hông và chân trái. Mọi người đều căng thẳng, đạn dược cũng gần cạn, lúc đó trung úy Minh đại đội trưởng ĐĐ 4 đứng dậy và bắt đầu hát bản 'Biệt-động-quân hành khúc', các binh sĩ BĐQ đồng thanh hát theo, tiếng hô 'Biệt-động-quân... Sát!... Biệt-động-quân... sát!' vang dội trong màn đêm. Đợt tấn công thứ ba bắt đầu, thiếu tá Toàn vẫn còn ngồi được ra lệnh cho trung úy Minh dẫn đại đội phản công đánh ra hướng tây qua khỏi cánh đồng ruộng rồi vòng qua hướng đông. Bị phản công bất ngờ, địch quân bỏ chạy để lại nhiều xác chết, ĐĐ 4 lấy được 13 AK-47 và 2 súng B-40.
Sớm hôm sau, trực thăng tản thương đến di-tản 17 BĐQ tử trận, 12 bị thương. Lúc tiến quân quân ta phát giác nhiều băng cá nhân, dụng cụ y khoa của địch cùng nhiều dấu chân, hầm hố của địch để lại. Trận này làm cho Lombardo ghi nhớ mãi những kỷ niệm chiến đấu bên cạnh Biệt động quân Việt Nam.
*
*
Cựu trung-tá Roy S. Lombardo đã giải ngũ hiện sống tại tiểu bang Maryland. Sau năm 75 ông ta đã tìm kiếm các người bạn BĐQ xưa trong các công đồng người Việt Nam tại Hoa Kỳ. Ông ta đã được toại nguyện Trung tá Lê bảo Toàn cùng gia quyến đến định cư tại Garden Grove California, Thiếu-tá Đỗ văn Mười cùng gia quyến hiện cư ngụ tại Seattle, Washington state.
Ông Lombardo và các cựu cố vấn BĐQ khác đã xin và được chấp thuận xây một tấm bia tưởng niệm cho các tử sỹ BĐQ/VN và các cố vấn Hoa Kỳ trong nghĩa trang quốc gia Arlington.
No photo description available.
Quang Tri Nhan, Hưng Nguyễn Hiệp and 166 others
7 Comments
18 Shares
Like
Comment
Share

7 Comments

Most relevant