Đà Lạt trước 75 còn an toàn hơn 1 số nơi ở Mỹ bây giờ.
Khoảng tháng 9/1974, tôi được tiểu đoàn đề cử đi học khóa chiến tranh chánh căn bản ở Đà Lạt. Khóa học kéo dài khoảng 3 tháng.
Vì ba tôi có 1 biệt thự rất đẹp ở đây nên mỗi tuần tôi về nhà mình ngủ 1 đêm.
Đây là 1 biệt thự 2 tầng, xây theo kiểu Pháp, trên 1 triền đồi, đi xuống đường Thi Sách, hình như là số 7, theo 1 tam cấp. Đường này bây giờ vẫn còn tên cũ. Tầng dưới có phòng khách, nhà bếp và toilet. Tầng trên có 2 phòng ngủ và toilet. Sàn nhà lót gỗ kiểu Pháp. Các nhân viên cao cấp của ngân hàng VN Thương Tín đến ĐL thường ngụ ở biệt thư này, chỉ cần ghé nhà ông quản gia ở nhà bên cạnh lấy chìa khóa.
Riêng những đêm về ngủ ở đây, tôi phải đi bộ qua những vườn rau phía sau đường Phan đình Phùng, trong trời tối đen. Khi lên tới đường Thi Sách, tôi đi dọc theo đường này, ko một bóng người, dưới ánh đèn đường vàng heo hắt. Tôi ko sợ trộm cướp gì cả vì rất an toàn.
Sau khi trèo lên tam cấp, tôi lấy chìa khóa cửa để sẵn ở vườn hoa trước nhà để vào. Tôi còn nhớ, lúc đó hãng của ba tôi đang xây chi nhánh của ngân hàng này và khi lên đây thăm tôi, ba tôi đã nói với ông cai (coi công trường xây dựng ngân hàng này ở ĐL), "Sao tôi thấy trần của tầng 2 quá thấp, anh nên nâng cao trần nhà."
Sau 75, một tên gốc nhân tự vệ của chế độ cũ ở Đà Lạt, xuống Sài Gòn gặp ba tôi và nói, "bác mà lên đó nhận nhà, họ sẽ còng đầu bác; thay vì để cho CS lấy, bác bán cho cháu vài chỉ vàng". Thế là ba tôi viết giấy tay bán nhà cho y. Sau đó, y vượt biên sang Canada.
Khoảng năm 1989, ba tôi nhờ cô Vân lên nhà đó để hỏi, thì họ cho biết đã mua nhà này hơn 100 cây vàng.
No comments:
Post a Comment