Sunday, December 14, 2025

 

Vì tôi thường nằm mơ thấy mình bay như chim, nên đặt câu hỏi "dream of flying like a bird", và đã được Microsoft Copilot trả lời. Sau đó tôi dùng Google Dịch như sau: 

                            


I/ DỊCH TỪ GOOGLE DỊCH:

Mơ thấy bay như một con chim thường tượng trưng cho tự do, sự phát triển cá nhân và khao khát thoát khỏi những ràng buộc của cuộc sống.

Những Ý Nghĩa Thường Gặp Của Giấc Mơ Bay

1. Cảm giác tự do: Những giấc mơ bay thường gợi lên cảm giác được giải phóng và phấn khích. Chúng thường phản ánh một khao khát sâu sắc được tự do khỏi những giới hạn và áp lực của cuộc sống hàng ngày. Cảm giác bay lượn trên bầu trời có thể chỉ ra một mong muốn phá vỡ những ràng buộc về cảm xúc, xã hội hoặc tinh thần đang kìm hãm bạn.

2. Phát triển cá nhân và khát vọng: Giấc mơ bay cũng có thể tượng trưng cho sự phát triển cá nhân và theo đuổi những mục tiêu cao hơn. Chúng có thể cho thấy bạn sẵn sàng vượt lên trên hoàn cảnh hiện tại và đạt những thành tựu mới trong cuộc sống cá nhân hoặc nghề nghiệp. Giấc mơ này phản ánh tham vọng của bạn trong việc vượt qua các trở ngại và đạt được những mục tiêu quan trọng.

3. Thoát khỏi những thử thách: Những giấc mơ như vậy có thể gợi ý về mong muốn thoát khỏi những căng thẳng hoặc tình huống khó khăn trong cuộc sống thực. Một khao khát vượt qua những mối quan tâm đời thường và đạt được trạng thái tồn tại cao hơn, cho thấy sự cần thiết của việc giải tỏa cảm xúc. 

4. Nhận thức tâm lý: Từ góc nhìn tâm lý, những giấc mơ bay có thể tiết lộ những mong muốn và động lực sâu kín nhất của bạn. Chúng có thể làm nổi bật nhu cầu về tự chủ và độc lập, khuyến khích bạn lấy lại tự do và chấp nhận con người thật của mình. 

5. Biểu tượng của sự thay đổi: Những giấc mơ về bay cũng có thể dự đoán những thay đổi quan trọng trong cuộc sống, gợi ý rằng bạn đã sẵn sàng đón nhận cơ hội mới và thích nghi với những hoàn cảnh khác nhau. Sự độc lập vừa tìm thấy này có thể dẫn đến một cuộc sống thỏa mãn và cân bằng hơn. 6. Kết luận Khi mơ thấy bay như một con chim là biểu tượng mạnh mẽ của sự tự do, phát triển và khao khát thoát khỏi giới hạn. Bằng cách suy ngẫm về cảm xúc và chủ đề xuất hiện trong giấc mơ của bạn, bạn có thể có được những hiểu biết quý giá về hoàn cảnh và khát vọng hiện tại của mình. Hãy xem những giấc mơ này như cơ hội để tự khám phá và tăng cường sức mạnh bản thân.

==

II/ TÔI ĐÃ ĐẶT CÂU HỎI "DREAM OF FLYING LIKE A BIRD" VÀ ĐƯỢC MICROSOFT COPILOT TRẢ LỜI NHƯ SAU:

Dreaming about flying like bird often symbolizes freedom, personal growth, and desire to escape life's constraints.

Common Interpretations of Flying Dreams

Biệt thự của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trên sườn núi Tao Phùng hướng ra bãi biển Huong Phong ven đường Võ Tánh, thành phố Vũng Tàu. Tác giả công trình này là KTS Ngô Viết Thụ. Nguồn: FB Hao Ton Anh.

Friday, December 12, 2025

 

NẾU TÔI KHÔNG CHÁN ĐỜI, CUỘC SỐNG CỦA TÔI ĐÃ KHÁC ĐI.

Năm 14 tuổi, do sốt cao không rõ nguyên nhân, tôi ngày càng suy yếu, thường xuyên gặp bác sĩ, và uống rất nhiều trụ sinh và thuốc kháng viêm (corticoid) do nghi ngờ bị thương hàn (typhoid fever), nghẹt mủi, suyển, v.v…

Do uống quá nhiều các loại thuốc này, tôi đã bị CHÁN ĐỜI hay trầm cảm mà không biết. Sau này qua Mỹ, đọc sách, tôi biết bịnh này có đặc điểm là bịnh nhân chán mọi thứ, kể cả ĐÀN BÀ. Khi vào quân đội, đặc biệt là giai đoạn làm ở Ban Thông tin Báo chí của Biệt khu Thủ đô khoảng năm 1969, kế phòng Chính Huấn với các nữ ca sĩ dân chính xinh đẹp mà tôi không thích cô nào, dù lúc đó tôi rất trẻ, ở tuổi 22, gia đình lại giàu có, muốn gì được nấy. Sau đó, tôi làm ở Khối Chiến tranh Chánh trị Phân khu Đô thành hay Tòa Đô Chánh, tôi cũng làm việc kế phòng Hành chánh Nhân viên với các nữ nhân viên xinh đẹp.

Tôi còn nhớ, hồi mới ra trường Đồng Đế năm 1969 để học khóa 8/68 sĩ quan trừ bị, chú Hoàng, bạn của ba tôi, muốn mai mối tôi với một cô nào đó, tôi quyết liệt từ chối với lý do “không biết mãn khóa về đơn vị nào thì vợ con làm gì.”

Do vậy, trước 75, tôi chẳng có bạn gái nào, dù tôi có nhiều cơ hội thuận tiện như là sĩ quan, con nhà giàu.

                  

          
Chụp tại Bến Tre khoảng năm 1973, khi còn ở             tiểu đoàn 2/10 sư đoàn 7 bộ binh.

Sau khi ra tù năm 1981, dù có nhiều cơ hội thuận tiện, nhưng do không có hứng thú với việc lấy vợ nên đã đi Mỹ một mình.

Sang năm 1994, bác sĩ Phương Thúy cho biết tôi bị TRẦM CẢM NẶNG.

Sang năm 1996, qua lời khuyên của chú Cầu, bạn cũ của ba tôi, tôi học lớp ESL của Hội USCC tại nhà thờ Maria Goretti ở đường Senter San Jose. Tôi rất thích cô giáo Việt dạy lớp này dù cổ đã có chồng và nhỏ tuổi hơn tôi.

Tới năm 2010, một người quen giới thiệu tôi với phụ nữ lớn tuổi, đang du lịch Mỹ, để giúp bả ở lại Mỹ. Vì không có hứng thú với bà này nên cuộc hôn nhân không thành.

Có lẽ, trong các KIẾP TRƯỚC, tôi đã không yêu ai nên kiếp này không tiếp tục mối nhân duyên cũ.

Theo thuyết luân hồi (reincarnation), những ai mà ta gặp, yêu hay ghét họ, v.v… thì ta đã gặp, yêu hay ghét họ trong kiếp trước; nghĩa là không có gì là NGẪU NHIÊN.

Bên Tàu ngày xưa có Vi Cố con nhà giàu có : Thày bói nói với y rằng sau này sẽ lấy đứa con gái nghèo hàn đang bán rau ngoài chợ, nên y đã sai gia nhân chém cô này nhưng không chết. Sau này lấy vợ, phát hiện trên vai vợ có vết chém. Vợ nói, lúc nhỏ, trong lúc bán rau ngoài chợ, một tên nào đó đã chém em rồi bỏ chạy.

Qua câu chuyện ta thấy chuyện vợ chồng hay tình yêu đều có nguyên nhân từ tiền kiếp. Họ phải đến với nhau đã trả một cái ơn hay một mối thù từ kiếp trước. Một cô quen tôi rất giàu có kể lại: Từ ngày lấy chồng, cổ ít khi đi chợ, vì trên đường về nhà, chồng cô, một kỹ sư điện tử, đã ghé chợ mua sắm các thứ và nấu ăn, cô chỉ có việc rửa chén. Cô nói, vẫn không phân biệt thịt bò với thịt heo.

Còn chuyện những tên đàn ông làm khổ vợ vì không muốn vợ giỏi, hay sợ vợ đi làm hay đi học, thì sẽ tìm người đàn ông khác vì y xấu trai, lương thấp, v.v… thì rất nhiều, kể ba ngày không hết.

Như cháu họ của ông N, bạn tôi, theo chồng sang Mỹ về bang Ohio. Vì hơn vợ trên 10 tuổi, nên chồng cô không cho học lái xe, học tiếng Anh. Đẻ 3 đứa con cho y, y lái xe đưa đón con. Mỗi lần muốn nói chuyện bà con Việt Nam, cô đợi y đi vắng, chạy sang nhà hàng xóm để dùng thẻ phone Nguyễn ngọc Ngạn mà gọi. Có lần chú cô là linh mục từ Việt nam sang Cali, y cũng không cho y sang Cali thăm chú. Bạn tôi gọi phone chửi y, y trả lời, con sẽ từ từ sắp xếp.

(Còn tiếp)

San Jose ngày 12 Dec 2025.

 

 

Thursday, December 11, 2025

Wednesday, December 10, 2025

 Trại học tập cải tạo tại Việt Nam sau năm 1975 - Hình Ảnh Lịch Sử - Bộ sưu tập Hình Ảnh Lịch Sử Việt Nam và Thế Giới

 

Trong phúc có họa và ngược lại -- Kinh Dịch.
- Đời nay họa phúc vô lường (tục ngữ).

Tháng 6 1975, tôi và em trai, 1 sĩ quan công binh VNCH, trình diện tại trường ĐH Kiến trúc ở SG. Mấy ngày đầu được ăn cơm chiên Dương Châu, rất ngon do nhà hàng Soái Kình Lâm mang tới, nhưng vào tối thứ ba, chúng tôi bị lùa lên xe Molotova bít bùng, có bộ đội canh gác. Xe chạy rất lâu và ngừng lại. Hóa ra xe đổ trước Thành Ông Năm, nguyên là bộ chỉ huy của Liên đoàn 5 Công binh Kiến tạo ở Hốc Môn.
Giai đoạn đầu chúng tôi chỉ làm tạp dịch như nhổ cỏ, đào giếng, v.v… Chúng tôi ở trong các nhà gạch cũ của LĐ này. Nằm san sát nhau, mắc mùng vào dây kẽm căng ngang phòng. Do sống đông đúc (tắm bằng nước giếng mới đào) nên bịnh ghẻ phát sinh, một số anh bị phù thủng, vì thiếu sinh tố. Riêng tôi vừa bị ghẻ, vừa bị kiết lỵ (mỗi ngày chạy ra cầu tiêu, nằm ngoài hàng rào trại, cả chục lần, mà ko có thuốc trị).
Chúng tôi được phát bút viết để khai lý lịch, những việc đã làm trong quá khứ, v.v... Sau đó đọc cho cả tổ nghe, có quản giáo chứng kiến.
Dù vụng về ốm yếu từ nhỏ, tôi đã ko bị đói vì em tôi có tài tháo vát, y tình nguyện đi dọn kho gạo và mỗi lần như vậy đều về mang một bi-đông chứa toàn gạo. Lúc đó họ cho phép mỗi người được nhận 5 kí quà mỗi tháng gồm bột gạo Bích Chi, tôm khô, v.v... Tối nào tôi và Sĩ và anh Thông (1 bạn của Sĩ) ngồi ăn bột Bích-Chi hay cơm cháy (của nhà bếp) nấu thành cháo, v.v... Có lần sau khi nấu xong, phát hiện 1 con gián trong gô cơm cháy, nó vào lúc nào mà chúng tôi ko biết.
Sau 1 thời gian họ nghiên cứu hồ sơ để xếp loại, tôi đã bị tách khỏi Sĩ để đi trại khác (đi chung với anh Thông). Sau này mới biết đó là trại Long Giao, nguyên là hậu cứ của 1 trung đoàn thuộc sđ 18 bộ binh VNCH. Khi ở đây, tôi gặp Bình, một sĩ quan cảnh sát, con của cậu ba.
Khoảng năm 1976 hay 77, tôi lên tàu Sông Hương để ra bắc. Tàu cặp bến Hải Phòng, chúng tôi lên xe lửa để đi Yên Báy. Qua Sông Hồng, chúng tôi được đưa về 1 nơi núi non hoang vu, ko 1 bóng người, thuộc tỉnh Hoàng Liên Sơn. Ở đây chúng tôi phải chặt cây phá rừng. Gỗ tốt thì được bộ đội dùng làm bàn ghế, giường tủ. Chúng tôi cũng đi chặt tre. Ở trại này do QĐ quản lý 1 thời gian, chúng tôi được chuyển về trại tù Phong Quang, do CA quản lý. Ở trại QĐ ban đêm chúng tôi còn được phép rời buồng để đi cầu hay đi tiểu, nhưng ở Phong Quang, tối đến chúng tôi ko được ra khỏi buồng vì cửa khóa. Nhà cầu đều nằm trong phòng giam. Ở đây trời rất lạnh, vì rất gần cửa khẩu Lào Cai (trên biên giới Hoa-Việt) và Sa Pa. Và rất đói dù cứ 3 tháng nhận quà 5 kí từ gia đình.
Có lần, dù trời rất lạnh, chúng tôi vẫn phải đi cấy và gặt lúa. Dù mặc quần áo rất ấm, chúng tôi vẫn phải xắn quần quá gối để xuống ruộng, trong khi nước mủi chảy ròng ròng.
Những tháng cuối năm 1978, có lẽ đoán trước TQ sẽ tấn công các tỉnh biên giới, chúng tôi được chuyển trại làm 3 đợt về 1 trại ở phía nam. Lần đó, do đang bị tiêu chảy, nhưng nhờ CẦU NGUYỆN, tôi và 1 bạn tù khác đã ko có tên trong danh sách chuyển trại lần đó.

Sau khi về trại Nam Hà, gần Phủ Lý, chúng tôi đã no hơn vì trại cho phép nhận quà từ nước ngoài gửi về. Và ko lao động nhiều như ở lúc trại của QĐ hay ở Phong Quang.

Theo các tù nhân từng ra bắc trước chúng tôi, theo kế hoạch của CS, họ sẽ giam giữ chúng tôi ở các tỉnh rừng núi xa xôi ở miền bắc, sau đó phóng thích nhưng phải ở tại địa phương đó, nghĩa là ko được phép về với gia đình ở Sài Gòn hay các tỉnh phía nam. Sở dĩ các anh biết điều đó, vì trong khi lao động, họ đã gặp những gia đình gốc Hà Nội, do bị cải tạo tư sản sau năm 1954, đã bị chỉ định cư trú nơi vùng núi non hiểm trở này.

Tôi được phóng thích vào đầu năm 1981 (trước tết). Lúc đó nếu tôi có vàng thì đã vượt biên vì lúc đó phong trào vượt biên rất phổ biến.

Tôi đi Mỹ năm 1994 vì đã ở tù trên mức qui định (ba năm). Trong khi Sĩ, em tôi, vì ra trại trước 3 năm, nên ko được đi Mỹ.

Vì sau khi trình diện để đi tù, chỉ có 1 số ít thuộc gia đình có công với CS hay có chuyên môn về khoa học kỹ thuật mà CS đang cần, thì được thả. Còn từ lúc ra bắc, thỉnh thoảng có 1-2 anh được thả. Lúc đó coi họ như trúng độc đắc.

Còn chúng tôi ko bao giờ nghĩ mình được thả, và đặc biệt là được đi Mỹ. Mãi đến đầu thập niên 1990, đọc báo được biết phái đoàn Mỹ do đặc sứ Funsett cầm đầu đã họp với bộ ngoại giao VN để bàn về việc tái định cư các cựu tù chính trị.

(Còn tiếp)

SJ ngày 10 Dec 2025 lúc 3:12 pm.

 CÁC CỬA HÀNG CỦA HỆ THỐNG BÁN SÁCH BARNES & NOBLE GẦN NHƯ ĐỀU CÓ MẶT TẠI MỖI TP TRÊN NƯỚC MỸ, DÙ BỊ CẠNH TRANH ÁC LIỆT BỞI AMAZON.

      

Chụp nhân dịp cháu Duyên đến SJ thăm tôi. Thời gian tôi dạy học, mỗi tháng tôi tốn khoảng 200 đô để mua sách toán và văn phòng phẩm tại các tiệm sách này.










Tuesday, December 9, 2025

Cảnh thanh bình của ngôi nhà ven sông ở Biên Hòa được vẽ bởi họa sĩ Nguyễn thi Lâm vào năm 2007. Dân Việt Nam bây giờ không còn sợ bom đạn, nhưng họ đã và đang rất sợ "bom nước" của các nhà máy thủy điện.


 

 

NHỮNG KẺ ĐẶT CHẤT NỔ TẠI NHÀ HÀNG MỸ CẢNH, BÂY GIỜ RA SAO? 

                           

Ngày 25-6-1965 cách nay đúng 55 năm, nhà hàng Mỹ Cảnh trên bến Bạch Đằng bị đánh bom giết chết 42 người và làm bị thương hơn 80 người. Đồng loạt các tờ báo nước ngoài thời đó gọi đây là "một cuộc tấn công khủng bố", còn báo chí chính quyền Hà Nội thì gọi đây là "chiến công hiển hách của Biệt Động Sài Gòn". Các đặc công Việt Công thời đó bây giờ ra sao?


Published  

Updated  

By Mai Hoa
Source: SBS


Đó là đoạn trích tường thuật của hãng AP về những gi đang diễn ra khi nhà hàng Mỹ cảnh bị nổ bom vào ngày 25/6/1965.
Nhà hàng nổi Mỹ Cảnh nằm trên bến Bạch Đằng, Sài Gòn. Vào lúc 8:15 tối ngày thứ Bảy, 25/6/1965, thời điểm mà nhà hàng có đông thực khách, dọc bến Bạch Đằng cũng đông đúc người dân Sài Gòn dạo chơi hóng mát với trẻ em chơi đùa chạy nhảy, gần đó là bến phà Thủ Thiêm đang có nhiều người đợi qua phà. 
Không ai trong số những người có mặt ở đó biết rằng chỉ vài phút sau số phận họ vĩnh viễn thay đổi.
Hai tiếng nổ lớn liên tiếp, chỉ cách nhau vài chục giây xé toạch màn đêm và xé toạch khung cảnh bình yên của người dân Sài Gòn.
Tờ St Louis Post Dispatch ra ngày 25/6/1965 miêu tả lại vụ nổ như sau:
"Vụ nổ tại Mỹ Cảnh xảy ra lúc 8:15 tối. (7:15 sáng giờ St Louis). Một quả mìn Claymore hẹn giờ do Mỹ sản xuất - đặt ở bờ sông. Quả mìn Claymore phát nổ theo hướng về phần đầu của nhà hàng nổi, là nơi mà nhiều người Mỹ và người Việt Nam giàu có thường lui tới.
"Một vụ nổ thứ hai, mà các nhà điều tra tin rằng là do một quả bom gắn trên xe hai bánh đã nổ tại một quầy thuốc lá ở gần bên cạnh nhà hàng. Các nhà điều tra cho rằng vụ nổ đã được đặt trước và hẹn giờ phát nổ vào lúc cao điểm của giờ ăn tối vào một đêm cuối tuần. Nhà hàng rất đông khách và những bức tường kính của nó bị nghiền nát dưới hàng đống mảnh vỡ. Nạn nhân được đưa đến một số bệnh viện Sài Gòn và chính quyền gặp khó khăn trong việc lập danh sách thương vong."
Vụ nổ bom nhà hàng Mỹ Cảnh ở Sài Gòn làm 42 người chết và 81 người bị thương ngày-25-6-1965
Vụ nổ bom nhà hàng Mỹ Cảnh ở Sài Gòn làm 42 người chết và 81 người bị thương ngày-25-6-1965 Source: AP
Theo AP/ Horst Fass, có tổng cộng có 42 người bị thiệt mạng và khoảng 81 người bị thương.
Trong số những người bị chết hoặc bị thương, có người là thực khách bên trong nhà hàng, có người chỉ là thường dân ngồi hóng mát hay đi dạo mát bên ngoài hoặc đang đứng chờ phà qua sông. Các nạn nhân được đưa đến điều trị tại Bệnh Viện Hải Quân Hoa Kỳ.
Thông tin trên tờ San Francisco Chronicle ra ngày 25/6/1965 gọi đây là một vụ tấn công khủng bố bằng bom.
Tờ St Louis Post Dispatch ra ngày 25/6/1965 cũng gọi đây là một cuộc tấn công khủng bố.
Đài Phát Thanh Hà Nội tuyên dương “thành tích vẻ vang của đội biệt động thành Sài Gòn”.
Báo Sài Gòn Giải Phóng ra ngày 21/12/2007 trong bài viết 'Biệt động Sài Gòn- Gia Định: Ngày ấy bây giờ' cho biết, người đặt bom nhà hàng Mỹ Cảnh là Huỳnh Phi Long cùng với Lê Văn Rãy.
MY Canh attacked 25/6/1965
(Left) Thiếu Tá Bộ Binh Mỹ Abel Vela đang giúp một em bé bị thương tại nhà hàng Mỹ Cảnh. Xác của ba em và mẹ em nằm kề. Ông Thiếu Tá Vela bồng em bé ra. Source: AP
Báo Người Lao Động 26/4/2014cho biết 
"Đội Biệt động Sài Gòn-Gia Định được thành lập vào năm 1965,  do ông Nguyễn Đức Hùng (các bí danh: Ba Tam, Tư Chu) làm chỉ huy trưởng, có nhiệm vụ thường xuyên tổ chức các trận đánh tiêu diệt sinh lực quan trọng trong cơ quan đầu não chiến tranh của Mỹ -  Từ năm 1965-1967, F100 đã đánh hàng trăm trận, hiệu suất chiến đấu cao, như đánh vào nhà hàng Mỹ Cảnh; các bót Bà Hỏa, Hàng Keo, Ngô Quyền, Thị Nghè…"
Sau trận đặt bom Mỹ Cảnh, Huỳnh Phi Long được tặng thưởng huân chương Chiến Công hạng 1, Lê Văn Rãy, Tám Sâm, Kiều Nương và Nguyễn Thị Hoài được tặng huân chương Chiến công hạng 3. 
Sau năm 75 đội quân này bị giải tán. Tờ SGGP (21/12/2007) giải thích về việc giải tán này: 
"Sau 30-4-1975, do yêu cầu của thời kỳ mới nên lực lượng biệt động đã bị giải thể. Những chiến sĩ có cấp bậc được thuyên chuyển công tác đến đơn vị mới. Trong khi đó, những anh lái xe xích lô, em bé đánh giày… hoạt động bí mật ngày nào trở lại với cuộc sống mưu sinh đầy lo toan."
Chính quyền mới đã bỏ rơi họ. Mãi đến năm 2010 Huỳnh Phi Long mới được đưa đi thăm Hà nội lần đầu tiên.
Thông tin trên báo trong nước cho biết Huỳnh Phi Long hiện vẫn còn sống tại Sài Gòn với vợ cũng từng là giao liên, và đứa con gái duy nhất trên 50 tuổi bị bệnh tâm thần.
Nguyễn Đức Hùng chỉ huy trưởng BĐSG cuối đời bị ung thư vòm họng.