Saturday, May 31, 2025

 Không nơi nào dấu của cải bằng cái đầu của bạn -- Kinh nghiệm bản thân.

- Hiểu tức là nhớ lại. 

- Thành La Mã ko thể xây trong một ngày -- Tục ngữ Tây phương. 

Hiện nay niềm vui của tôi là tìm hiểu về chiến tranh VN bởi lẽ đơn giản là từ khi tôi có trí khôn, cuộc đời tôi tác động bởi cuộc chiến tranh này.  

Đầu tiên, dù bịnh tật triền miên từ lúc 14 tuổi, năm 21 tuổi, tôi vẫn đủ sức khỏe để nhập ngũ sau khi xảy ra Trận Mậu Thân 1968. Tôi đã rời quân trường năm 1969 với cấp bậc chuẩn úy. Sau khi phục nhiều đv, cuối cùng tôi ở 1 đv tác chiến của trung đoàn 10 sđ 7 bộ binh.

Tôi quên nói, lúc ở VN trước 1975, dù đang đi lính, nhưng lúc rảnh rổi, (vì có lúc làm việc tại SG từ 1969-73), tôi đọc rất nhiều sách báo về KHKT, văn chương và văn phạm Anh ngữ, y khoa (do bịnh nhiều), ngoại cảm, khảo cổ, chiến tranh VN, v.v... bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. (Vì tôi chọn Pháp văn là sinh ngữ chánh, mà có gia sư đến nhà dạy kèm, do vậy tôi giỏi nhứt lớp Pháp văn đệ tam của thày Hoàng Cung). Tiếng Anh tôi giỏi là do TỰ HỌC từ lúc 16 tuổi, chứ chương trình Anh văn ở lớp chỉ là Let's Learn English, chưa học tới English For Today. Cũng vì do tự học, nên tuy đọc sách được nhưng nói rất dở vì có thực tập lần nào đâu (sic) -- ko như những ai học Hội Việt Mỹ, v.v... Tuy nhiên, nhờ tự học ở VN, khi tới Mỹ, tôi có thể nghe và hiểu các cassette hay CD của American Streamline. Có lẽ tôi có thể HIỂU được là do NHỚ LẠI những gì mình học trong các kiếp trước. Do vậy, tôi hay nói với bạn bè, tiếng Anh là tôi HỌC CHƠI, chứ tiếng Pháp mới HỌC THIỆT (có gia sư dạy kèm, và trước khi đi Mỹ làm thông dịch 4 năm cho Pháp). Ấy vậy, mà tôi đã "ăn nên làm ra" vì việc học chơi này!

Do vậy, lúc ở trong tù, tôi được bạn tù quí mến, vì biết nhiều thứ (một thứ "mọt sách"). Ra tù năm 1981, tôi đã dạy Anh văn cho đứa cháu, điền đơn giúp bạn bè gửi TĐS Mỹ ở Bangkok, và làm thư ký đánh máy cho một HTX xây dựng. Có bao nhiêu tiền, tôi mua sách về các đề tài nêu trên bao gồm sách của các sở Mỹ trước 75, sách của những người bỏ nước ra đi và sách từ các nước XHCN (sách này rất rẻ, đến độ, người ta bán cân ký, sau khi tháo bìa cứng!).

Qua Mỹ tôi dạy Toán và Anh Văn trong 3 năm cho những học sinh mới sang Mỹ. Sau đó tôi tự học về computer.

Từ ngày về chúng cư người già từ cuối năm 2012, đầu năm 2013, tôi giúp đỡ láng giềng và bạn bè về đơn từ, dịch thuật, vi tính và smartphone kể cả iPad và các loại tablet khác. 

Khoảng 4-5 năm trở lại, tôi dịch các bài về chiến tranh VN để gửi đăng trên YouTube. Nói chung nhờ có vốn liếng cũng như ĐAM MÊ về ngoại ngữ và khảo cổ, mà đam mê là yếu tố quan trọng vì rất nhiều người giỏi Anh và Pháp văn hơn tôi nhưng họ ko có đam mê hay hứng thú để dịch thuật về đề tài này (rất khô khan). 

Trước khi về chúng cư này, tôi đã nhiều lần nhập viện khẩn cấp vì nhức đầu do căn thẳng. Lúc đó tôi đã định ko dùng computer vì nghĩ rằng bịnh này sẽ tái phát nếu còn dùng computer. Nhưng từ từ, các cơn nhức đầu giảm dần rồi biến mất -- tuy nhiên lúc nào trên đầu giường cũng có 1 hộp Naproxen 375 mg. BS nói thuốc rất độc hại vì lâu ngày sẽ làm thủng dạ dầy hay gây nghiện.

TB. Nghĩ sao viết vậy, trong lúc trời nóng, nên tôi đã ko sắp xếp hợp lý ý tưởng của mình.

SJ ngày 31/5/2025.

No comments:

Post a Comment