NDC -- SAU NĂM Ở LÍNH.
Rồi cũng chẳng nghỉ ngơi được bao lâu, chúng tôi nhận lệnh : tiếp ứng và giải vây cho căn cứ Đức Cơ nơi Tiểu Đoàn 81 BĐQ đã bị bao vây 3 tuần lễ.
8 giờ sáng đã bắt đầu trực thăng vận , tôi theo BCH/TĐ nhảy xuống trong slick đầu tiên, bãi đáp đã được pháo và những phi tuần phản lực “dọn kỹ “, sau này tôi mới hiểu đây là “sự im lặng đầy chết chóc đang rình chờ” ,quân thả xong an toàn, phi cơ cuối là chiếc L 19 làm nhiệm vụ quan sát cũng chào bãi chúng tôi rồi đi về, khi núi rừng sẫm màu hoàng hôn chúng tôi bắt đầu ăn pháo, một trận pháo “chào đón” ra trò, pháo vòng cầu, pháo trực xạ nổ như rang bắp, hầm hố chưa đào sâu, thiệt hại lớn, không quân hẹn tối mới có phi cơ soi sáng, tôi ngạc nhiên vì chuyện này ,nhưng bây giờ “ngộ” ra lúc đó xăng và đạn dược tiếp cho quân đội rất cầm chừng, rất hạn chế…, số phận chúng tôi đã được “ngả giá” bởi những “bàn tay lông lá”, tội nghiệp chúng tôi, những kẻ ra sân đấu mà bị trói tay, chỉ có đôi chân để ” CHẠY LÀNG", để “di-tản chiến-thuật”.
Tổng thống Thiệu đã nói như muốn khóc: làm sao đánh lại cộng sản, họ tiêu tốn cho phương tiện chiến tranh bằng cả núi vũ khí tối tân, của Nga Sô, Trung Cộng, xăng dầu của Việt Cộng chảy tới Tây Ninh… còn quân đội Cộng Hòa chúng tôi chỉ với vài đô la lẻ, làm sao…Có sức mạnh để đánh giặc để làm nhiệm vụ tiền đồn cho vùng Đông Nam Á, trong hội nghị “thượng đỉnh” ở Honolulu lần chót vào năm 1973. Ông đâu hay được “đồng-minh” đã bán đứng ông và một quân-đội còn non trẻ ấy, lại nữa người Mỹ, công dân Mỹ họ có quyền “lên giọng ” với tổng thống của họ nhất là chẳng bao lâu nữa là bầu cử tổng thống, T.T. Thiệu đâu nghĩ tới điều: vì quá dân chủ nên dân Mỹ họ rất “dị-ứng” với hình ảnh con em,chồng cha họ lủi thủi xếp hàng lãnh cơm ở nhà tù “khách sạn Hillton” Hà Nội, họ muốn con em họ trở về ngay tức khắc, một lợi thế rất thuận cho “bên kia”, chúng tôi ở vào hoàn cảnh cùng trên một con tàu không có bản đồ,hải bàn , thuyền trưởng tuyệt vọng vì hải-trình còn xa mà nhiên liệu thì cạn kiệt …
Lãnh pháo liên tục 2 ngày đêm, chiều ngày sau đột nhiên ngưng pháo. suốt 48 giờ căng thẳng chúng tôi mệt nhoài, mắt như có ai kéo lại , ai cũng ngủ như chưa bao giờ được ngủ…
Chúng tôi chợt tỉnh trong tiếng kèn thúc quân của địch, những lằn đạn AK xanh lè quét sát chúng tôi, bộ binh đối phương đông như kiến. Tôi nghe nói “tấn công biển người ” đã lâu, nay được chứng kiến, tham chiến thì đúng hơn, tôi cầm cây M 16 của người lính trinh sát bảo vệ cho BCH/Tiểu-đoàn đã gục chết; qua lổ châu mai lố nhố những chiếc mũ cối, địch tiến gần lắm rồi. Tôi chụp handset của máy PRC 25, người lính hỏi tôi: trung úy kêu chỗ nào, chỉ còn cái này đang liên lạc với thằng 1 (đại đội 1), Thiếu Tá T.Đ.Trưởng và trưởng ban 3 tai bị ù vì góc hầm bị sập do pháo đối phương. Tôi bảo: cậu qua tần số liên đoàn; tôi nghe giọng sĩ quan trực ban 3 liên đoàn tỉnh rụi: tụi nó ghẹo sơ đó mà … tôi đòi cho gặp Alpha (liên đoàn trưởng ), tôi biết sĩ quan trực liên đoàn không đánh giá được tình hình chính xác, tôi nói luôn, anh trình alpha cho pháo hay phi tuần đánh ngay lên đầu chúng tôi.
– Bộ tới mức này sao. Ráng đi để tui cho pháo chớ fighter giờ này chắc gì có. Ráng cầm cự.
– Tụi tôi hết tiền (đạn) rồi làm sao “tố” được .
– Cũng không có pháo, chúng tôi bắt đầu cận chiến, khẩu colt 45 của tôi còn 1 băng với 6 viên đạn đã lên nòng.
– Tôi nghĩ không thoát ra hầm sẽ chết chùm vì khi áp sát được, địch sẽ đánh lựu đạn hoặc bộc phá, chúng tôi lao ra, tôi cũng quét 1 băng M 16 và cùng tụt con dốc xuống chân đồi theo 1 hướng không thể có chọn lựa nào khác hơn, địch dành cho chúng tôi con đường này và cái giá chúng tôi phải trả cũng quá đắt, toán lính truyền tin và tiểu đội trinh sát còn được 6 người kể cả tôi, với vài cây súng, một máy Prc 25, không còn đơn vị nào trong hệ thống liên lạc, tôi biết “thiệt hại ” là rất lớn, tôi nhắm hướng, cho Kpui-Thup một hạ sĩ tr/tin rất to con, mở lối, rừng rậm không thấy mặt trời, chúng tôi theo hướng địa bàn đi về chi khu Thanh An, sang ngày thứ 2 chạm súng với 1 tổ du kích mà thoạt đầu tôi cứ tưởng quân bạn vì địch che mấy khẩu AK quá kỹ, khi họ lia 1 băng AK 47 về phía chúng tôi làm cho một người lính Biệt-Động trong toán chết ngay tại chỗ, lần đầu trong cuộc đời tôi phải quyết định một chuyện: để lại tử sĩ trên đường rút lui, không có cuốc xẻng để chôn, không thể mang thi hài theo vì chính tôi cũng chưa biết sẽ đưa được toán tới chi khu Thanh-An hay không, qua các làng dân tộc hầu hết là vùng kiểm soát của “bên kia”, súng đạn và quân số địch rất dồi dào … , cứ chạm thì né, ngày thứ 3 mọi người bủn rủn vì đói , chúng tôi đâu có ý định “di-tản” nên tất cả quân lương vẫn còn trong các ụ chiến đấu, tôi bảo Thup trèo lên cây cao coi có làng nào để tìm đồ lót dạ, định hướng xong chúng tôi đi trong cái đói cồn cào, mắt thường bị hoa lên, vậy mà tới xế chiều mới tới 1 làng nhỏ, gọi là làng nhưng thực ra chỉ có chừng 5 cái nhà sàn bé tí, sau khi đã quan sát kỹ, tiến vô làng có 2 bà cụ già người Thượng đang vắt khoai mì thành nắm [có khi họ tiếp tế cho du kích ] tôi cho tản ra, Thup là người “đồng hương“ tiếp xúc thương lượng, còn tiền trong túi tôi móc ra trả, bảo Thup “thông dịch” và gói lẹ chỗ khoai mì thành 5 gói, có lẽ chưa lần nào được ăn ngon như vậy, trên đường đi chúng tôi nghe tiếng máy bay L 19, tôi dò mọi tần số để kêu giúp đỡ nhưng vô vọng, buổi chiều lại “chạm” nhỏ với du kích, cũng may vô sự. 2 ngày sau chúng tôi tới được chi khu Thanh An, tôi được đại tá Võ Hữu Hạnh chỉ huy trung đoàn 53 /Sư Đoàn 23 BB chuẩn bị tiếp cứu cho Đức Cơ; ông đãi tôi bữa cơm chiều sau khi nghe tôi “tường thuật di tản” khỏi Đức Cơ cho ông nhà văn mang lon Đại Tá.
Đơn vị tôi thay chỉ huy mới: Đại-Úy Nguyễn Ngọc Lân, ông về thay cho Thiếu Tá Nguyễn Đỗ Tước nhận nhiệm vụ mới, thời gian này khu vực căn cứ Pleime im ắng một cách bình an, thường cứ có “dấu lặng” là sẽ có “màn” mới .
Không bao lâu chúng tôi lại được thay Tiểu Đoàn Trưởng mới : Thiếu Tá Vương Mộng Long , vị chỉ huy trực tính, tài ba , kiên cường ( về điểm này tôi biết qua những anh em còn lại sau 1975 Họ kể cho tôi nghe lòng bất khuất của ông vào những giờ hấp hối của một quân đội, của một miền Nam,một trận để đời tại Xuân Lộc,Long Khánh, người Tiểu Đoàn Trưởng Biệt Động Quân mà Thiếu Tướng Lê Minh Đảo trong nhiệm vụ chỉ huy có thẩm quyền cao nhất giữ phòng tuyến Xuân Lộc khâm phục…Có nhiều tank 54 của đối phương còn vết sơn “xịt” nơi pháo tháp : T.Đ 82 B.Đ.Q, nhưng giờ thứ 25 của vận mệnh một Quốc Gia quá oan nghiệt từ lệnh đầu hàng của một tên tướng nội tuyến cho địch , quân lực VNCH đã “nuôi ong tay áo” vài tên tướng như vậy …
Với riêng tôi trong trận 33 ngày đêm trấn giữ Pleime mà Tiểu Đoàn chúng tôi với quân số một “chọi” với mười đã chiến đấu trong tháng mưa dầm dề (hầu như sự yểm trợ của Không Quân bị hạn chế tối đa , hạn chế vì thời tiết , hạn chế vì ngân sách viện trợ cho Quân Đội bị cắt giảm tối đa ). Nếu không phải là Thiếu Tá Vương Mộng Long chỉ huy thì căn cứ Pleime có lẽ đã mang số phận khác, một số phận mà không người lính mũ nâu Biên Phòng nào mong muốn : di tản chiến thuật…Ông đã “làm bàn thắng” ngoạn mục , đưa Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân về sân vận động thị xã Pleiku để khao quân ,mừng chiến thắng do đồng bào và chính quyền thị xã Pleiku tổ chức đón tiếp.
No comments:
Post a Comment