Monday, July 21, 2025

CHỜ NGÀY VỀ MỸ, NHƯNG MỘT Y TÁ LLĐB ĐÃ TRỞ LẠI ĐƠN VỊ, ĐỂ RỒI CHẾT MẤT XÁC

- Ông này là trung sĩ nhất (SSGT) Danny Little, hình trên, là y tá của MIKE Force; sau 3 năm phục vụ ở VN, ông có 1 ước mơ trở thành bác sĩ sau khi về nước. Lúc đó ông đang ở Pleiku chờ về nước, nhưng khi nghe radio loan tin trận Dak Seang bùng nổ, ông đã nhờ trực thăng chở tới trại để giúp đỡ thương binh, cuối cùng chết mất xác vì khu vực của ông bị địch tràn ngập khiến phải dùng bom napalm. Ông sanh ngày 21/9/1946, chết ngày 23/4/1970, thọ 24 tuổi.                           

Tom Kelly, và mẹ.
Một lính Mỹ và khẩu phần C, trong đó có túi cacao rất bổ dưỡng, ảnh dưới.
LỜI NÓI ĐẦU: Dù chánh phủ Mỹ đã bỏ rơi đồng minh VNCH, nhưng chúng ta không bao giờ quên ơn các người Mỹ đã mang thương tật, đã chết hay đã mất tích trong khi chiến đấu cùng quân dân miền Nam để bảo vệ nền tự do của chúng ta. 

Thời gian gần đây, nhờ lang thang trên mạng, tôi được biết, ngoài cố vấn của TĐ 23 BĐQ (theo Vương Mộng Long), còn có các cố vấn của MIKE Force và của TĐ 1/42 bộ binh VNCH cũng tử trận trong trận Dak Seang tháng 4/1970

Sau đây là phần chuyển ngữ từ bài viết của Frank DeLong.

===

PHẦN I 

Tom Kelly là 1 thiếu úy thuộc TĐ 6/14 pháo binh Mỹ. Tại trận Dak Seang tháng 4/1970, ông tiền sát viên-viết tắt là TSV của toán cố vấn của TĐ tôi. (Toán cố vấn chúng tôi có 4 người đi với TĐ 1/42 VNCH). Nay có Tom và âm thoại viên-viết tắt là ATV thành 6 người. (Theo tôi nghĩ, Tom Kelly và ATV mới tăng phái, trong khi tác giả bài viết này làm cố vấn cho TĐ này từ lâu -- ND). Trại này bị vây hãm bởi trung đoàn 28 CSBV, yểm trợ bởi trung đoàn 40 pháo CSBV. TĐ tôi được trực thăng vận xuống đông nam trại ngày 12/4. Sau khoảng 5 ngày chiến đấu, TĐ chuyển đến 1 đỉnh đồi 1 km bắc của trại và cố gắng tiến thêm về bắc nhưng ko được. Sáu ngày kế, ngọn đồi của TĐ 1/42 bị bao vây. Đấy là nơi tôi gặp Tom. 

Tính tới lúc đó, tôi đã đi với đ.đ. đầu, trong khi Tom đi với TĐ trưởng và xếp của tôi, thiếu tá Noll. Vì ko thể tiến lên nên toàn đv rút về 1 chu vi ko bằng phẳng trên 1 đỉnh đồi. Chúng tôi phải cúi thấp người (hunker) và bắt đầu gọi phi pháo, từ sáng đến tối.

Chúng tôi thành bạn trong 6 ngày dài nhất đó.

Buổi sáng ngày 13.4, đó là lần đầu, tôi gặp ông đang ngồi kế bên ATV và nghiên cứu bản đồ. Ông ko đội nón sắt mà quấn khăn bandana màu đỏ quanh đầu, xem hình minh họa. Tôi vừa chạy nhanh về đ.đ. của tôi sau khi chạy đến trực thăng để nhờ xạ thủ M-60 chuyển giùm 1 lá thư.                


Tôi lại gặp ông lần nữa vào chiều 18/4, khi đ.đ. dẫn đầu của tôi trở về chu vi của TĐ trên đỉnh đồi. Ngày kế, giữa những lần pháo cối, Tom đã giúp tôi đào hố, trong lúc đó chúng tôi cùng thu mình trong hố ông để đếm đạn pháo.

Có lúc khi pháo kích ngừng, chúng tôi đang dùng cà-men để pha túi cacao cuối cùng của tôi thì vc pháo cối. Chúng tôi chạy nhanh đến hố của ông, và chuyền tay nhau ly cacao này. Một quả đạn nổ gần đó, khiến 1 cục đất màu đỏ, lớn bằng quả trứng, rớt vào giữa cacao. Tom nhìn thẳng vào tôi, nói qua hàm răng nghiến chặt: "Tôi chịu hết nổi rồi. Chúng làm tôi phát điên!"

Cuộc sống chúng tôi nhờ vào phi pháo yểm trợ. Dak Seang là môi trường khó khăn cho TSV. Vào bất cứ lúc nào cũng có từ 3 đến 5 TĐ hoạt động trong khu vực, và đều yêu cầu phi pháo. Chúng tôi thường xuyên phải check fire để máy bay yểm trợ cận phòng. Đỉnh đồi là 1 vị trí khó cho một TSV. Đồi này ko nhiều cây lắm, cao từ 75 đến 90 foot hay 22.8 tới 27.4 mét. CS thì bám sát chúng tôi và luôn thay đổi vị trí đặt súng. Tom và ATV của ông làm việc ngày đêm, liên tục xử dụng hỏa lực khả dụng từ TĐ 6/14 pháo và cũng từ các đv khác, nhưng điểm mấu chốt (bottom line) là địch dễ thấy chúng tôi.

Từ từ việc tiếp tế lương thực, nước, và đạn càng khó. Sếp tôi, thiếu tá Noll bị trúng miểng ở cuối xương sống vì đạn nổ trên cây văng xuống hố. ATV của Tom bị thương vì miểng B-40 khi giúp đẩy lui địch xung phong vào TĐ và máy của Tom hư. Ngày 23/4, sau lần xung phong đó, TĐ ko thể tiếp tục cầm cự và phải rút về trại.

Tom và tôi, cùng nhau chia sẻ 1 máy truyền tin và 1 bản đồ. Từ đỉnh đồi, cả TĐ phóng xuống 1 khe suối dưới hỏa lực của rất nhiều súng tự động, và người hạ sq của tôi bị thương. Trong lúc đó, một máy bay tản thương tới, chúng tôi gọi họ bốc thương binh, gồm thiếu tá Noll, người hạ sq của tôi, TSV, và vài lính VNCH. Có một khoảng đất trống, tạo ra do bom, ở cạnh quả đổi. Rất may là phi công thấy được bãi đáp nhỏ xíu đó. Dưới hỏa lực địch, phi công đã can đảm bay đứng hay hover một chỗ để bốc thương binh, tới khi đầy mới bốc lên gần như thẳng đứng. Do bị trúng đạn nhiều chỗ, máy bay đáp khẩn cấp xuống trại.

Một hạ sĩ quan của chúng tôi bị đại liên trúng bụng, và chết trong tay ATV trước khi máy bay đáp xuống.

Thế là tôi và Tom nằm sấp (lay prone) ở cuối bãi đáp nhỏ xíu đó. Vài thương binh và lính VNCH ở giữa bãi đáp. Tôi nói với Tom mình phải ra khỏi bãi đáp. Trong lúc Tom xoay nút của máy ANPRC-25 để đổi tần số thì 1 súng đại liên từ phía sau bắn chúng tôi. Đất cát văng tứ tung. Chúng tôi lăn về hai phía khác nhau để tránh đạn. Tôi rớt vào 1 lổ trống do cây bị bứng gốc. Lúc đó từ đồi cao chung quanh vị trí chúng tôi, đủ loại đạn bắn ồ ạt vào bãi đáp. Tôi thấy vài thương binh vnch, từ giữa bãi đáp đã tử thương khi bắn trả vc.

Tôi ko còn thấy Tom, có lẽ ông đã chết trong loạt đạn đầu.

Ba lính VNCH, trong có thương binh, tìm cách diệt khẩu đại liên, dù 4 người chúng tôi, ko ai có lựu đạn. (Đây là 1 khẩu M-60 mà VC lấy được, đặt ở cửa của 1 bunker có nắp dầy). 4 người chúng tôi phóng xuống núi, băng qua 1 nơi trống trải toàn cây ngả đổ do bị đánh bom. Khi bị địch từ trên đồi bắn, tôi chỉ họ chạy về trại (tôi ko có bản đồ, chỉ có địa bàn). Tôi ko còn gặp họ. Tôi đã suýt đạp lên đầu 1 VC núp trong 1 vị trí chiến đấu ngụy trang kỹ. May mắn thay, y bắn ko trúng tôi. Vào lúc hừng đông, tôi vừa đi vừa bò đến trại và phóng nhanh (scamper) qua 1 khu trống trải để tới 1 bunker của chu vi phòng thủ ngoài-- do lính của TĐ VNCH của tôi chiếm giữ. Vị đ.đ. trưởng đ.đ. A của tôi, đi ra khỏi hàng rào kẽm gai, chào và ôm hôn tôi.

Khi địch rút lui, chúng tôi thấy xác Kelly, chết gục kế 1 bụi tre, với 1 khăn màu đỏ quấn trên đầu và kiếng gọng vàng. Ông bị bắn nhiều phát với cự ly gần -- với 2 khẩu M-16 kế bên, ko còn đạn. 

Nói thêm: Có người cho biết: vì thấy trực thăng quá nặng vì chở nhiều người nên tác giả và Kelly đã lăn về 2 phía khác nhau, bắn trả vc để thu hút hỏa lực địch; và Kelly đã tử thương vì trúng đạn.

=====

PHẦN II.

Danny Little là 1 y tá thuộc toán A-204 (TĐ 2 MIKE Force), từng đóng ở trại Dak Seang.

Ông từng đi ba tour ở VN và sắp về nước để học thành bác sĩ.

Lúc trận Dak Seang xảy ra, ông đang ở Pleiku để chuẩn bị về nước. Ông nghe radio nói rằng đ.đ. của ông đụng trận tại Dak Seang. Thế là ông mặc đồ lính và nhờ 1 phi công trực thăng chở tới trại.

Vào lúc nào đó, khu vực của Danny bị tràn ngập. Theo 1 lính Thượng còn sống, vì địch tràn ngập nên ko thể lấy xác. Một tuần sau đó người nhà được thông báo rằng "ko tìm thấy xác ông". Vì khu này bị đốt cháy bởi bom napalm khiến nhiều địch chết, và cũng hủy hoại xác của Danny; ko gì còn lại trừ tro bụi. Do đó ông được xếp vào MIA -- mất tích trong chiến đấu.

Chuyển ngữ: Từ bài viết của Frank DeLong thuộc TĐ 6/14 pháo binh Mỹ và các nguồn khác.

SJ ngày 21/7/25, cập nhật ngày 22/7/25.

 

Patrick,
     Here are a couple of photos for you. The one from Vietnam (on the left) was taken a couple of months before I went to Team 23 in Tan Canh and 42nd RGT. It shows me and my counterpart, Lt. Thuy, who was aide to the ARVN II Corps Commander in Pleiku. It was taken in Ban Me Thuot just ourside the MACV compound which was then located in "The Lodge", an old hunting lodge used by Teddy Roosevelt and others when on Safari. (It burned down in 1970 by accident.)
     The other photo (on the right) shows me and my 82 yrs. old father Frank W. DeLong Jr. Dad was in the Army Air Corps in WWII. He was stationed at desert tactical airfields in North Africa and Palestine and flew heavy bombers (B-17 & B-24) on raids against occupied ports along the North African coast and targets across the mediterranean in Italy and Germany.
     Take care and stay in touch.
                       Bro. Frank

 
A Dak Seang Story - by Frank Delong
 One Saturday afternoon last August I was working in the yard when my wife brought the cordless phone out the front door. The fellow on the other end said:  "Mr. DeLong, you don't know me, but I was going through some things of my dad's last week, and I came across a letter you sent to our family."  I said: "I know who you are.  You're Tom Kelly's brother." I sent a letter to his family from Vietnam in 1970. I was the last one to see Tom Kelly alive. 

 Tom was the FO with our battalion advisory team at the battle of Dak Seang in April 1970.  There were four of us with the 1st BN 42nd RGT ARVN.  Tom and his RTO made six.  Since the beginning of April 1970 the Dak Seang Special Forces Camp had been under siege by elements of the 28th NVA RGT, supported by the 40th NVA Artillery RGT.  Our battalion was inserted in a helicopter assault just southeast of the camp on April 12, 1970.  After about five days of fighting, the battalion moved to a hilltop a klick north of the SF camp and was attempting to push further north with no success.  For the next six days, the 1st BN 42d RGT was surrounded on that hill.  That's when I met Tom.  Up to that point, I had been with the battalion's lead company, while Tom stayed with the battalion commander and my boss, MAJ Noll.  But when we were no longer able to move, all units were pulled back into a rough perimeter on the hilltop.  Then we hunkered down and started calling in artillery and air support morning, noon and night. 

 Tom and I became friends during the six longest days of our lives. 

 I will never forget the first time I laid eyes on him.  It was the morning of April 13th.  He was sitting cross-legged on the ground next to his RTO, studying a folded map.  He had a red bandana around his forehead, almost resting on the top of his glasses, and he looked over at me with this look of utter calm and acknowledged me with his open palm.  I had not yet met him.  I was rushing back to the lead company after running out to a resupply helicopter to hand the door gunner a letter to mail for me.  I do not recall seeing him again until dusk on April 18th, when our lead company returned to the battalion hilltop perimeter.  The next day, Tom helped me dig in, between mortar attacks, during which we crouched together in his hole counting down the rounds.  During a break, we brewed up my last packet of hot cocoa in a canteen cup, but before we could sample it, the NVA began to mortar us again.  We scrambled into his hole, and eased the canteen cup back and forth between us, trading sips.  Then one round exploded nearby and dislodged an egg-sized chunk of red clay from the edge of the hole. It fell squarely into the middle of the cocoa.
Tom looked straight at me and said, through clenched teeth: "OK.  That does it.  Now they've made me angry!" 

 Our lives depended upon artillery and air support.  Dak Seang was a difficult environment for an FO.  At any one time, there were three to five battalions deployed independently in the area of operations, all requiring artillery and air support.  There were frequent check fires to permit the air assets to provide close support.  Our hilltop was also a difficult location for an FO.  It was moderately wooded, with treetops in the 75 to 90 foot range. The NVA were hugging our position.  They never seemed to attack from the same location. Tom and his RTO worked round the clock, juggling the assets he had available from the 6/14th and directing fire from other units, too, but the bottom line was we were exposed on that hilltop.  Toward the end, it became impossible for us to be resupplied with food, water or ammo.  My boss, MAJ Noll, was wounded by shrapnel in the lower spine when an enemy round exploded in a tree above his hole.  Tom's RTO was wounded by shrapnel from an RPG while trying to help repel a ground assault on the battalion.  Tom's radio was put out of commission.  On 4/23/70, during that same ground assault, the battalion "broke out" and headed back toward the SF camp. 

 Tom and I were together, sharing one radio and one map between us. Heading down a ravine from the hilltop, the battalion came under fire from one or more automatic weapons covering the mouth of the ravine.  My NCO was wounded.  Meanwhile, a medevac came on station, and our senior NCO called him in to pick up our wounded, including MAJ Noll, my NCO, the RTO, and several wounded ARVN soldiers.  There was a small open area on the side of the hill created by airstrikes.  It was amazing that the pilot could find that tiny LZ, much less get the helicopter into it.  The medevac drew machine gun fire before we even got everyone aboard, but the pilot held it at a low hover until he had a full load and then lifted almost straight up, absorbing hits all over his ship.  He was forced to make an emergency landing at the SF camp.
(One of those machine gun rounds hit our senior NCO in the belly, and he died in the RTO's arms before they landed.)

 That left me and Tom laying prone at the uphill end of the tiny LZ.  Several ARVN wounded and a few able-bodied soldiers were in the middle of the LZ.  I said to Tom that we needed to get off that LZ.  Tom, calm as ever, was trying to raise the 6/14th to see if they had a helicopter in the area that could pick us up.  He was twisting the PRC-25 knob to change the frequency when a machine gun began firing at us from behind.  He had us in his sights.  The rounds were kicking up dirt all around us.  We rolled in opposite directions, trying to get out of his target zone.  I rolled across the LZ and into a depression caused by an uprooted tree. Then all hell broke loose with small arms fire raking the LZ, coming from uphill of our position.  I saw several wounded ARVN killed as they tried to return fire from the middle of the LZ.
I never saw Tom again.  I believe he was killed by the initial burst of machine gun fire. 

 Three ATVN soldiers (one of them wounded) took care of the machine gun, though among the 4 of us, not one of us had a grenade. (It was an M-60, at the mouth of a deep bunker.)  The four of us set off downhill, crossing an open area of trees felled by airstrikes. I was attempting to point them back in the general direction of the SF camp (I did not have the map, just a compass), when we were taken under fire again, from uphill.  I got separated from them, too, and was damn near shot at point blank range by a guy in a covered fighting position that I almost stepped on as I turned to follow them.  Fortunately, he missed and (17 rounds later), I didn't.  I then alternately walked and crawled back to the SF camp by early evening and scampered across an open area to a bunker on the outer perimeter. It was manned by soldiers from my own ARVN battalion who were yelling encouragement to me.  Our ARVN A Co. commander (a lieutenant like me) came double-time from around the outside of the concertina, saluted and grabbed and hugged me. 

 For 31 years I have thought about Tom and what happened to us, going over it again and again, remembering how Tom looked grinning from behind his glasses; remembering how he was calm and funny; remembering how he took care of his RTO; remembering how we all depended on him.  Then last August I got that call from his brother.  It was a wonderful thing to talk to someone who knew Tom and to talk about what a great guy he was and how much I have missed him.  I'll bet it is hard for the average person to believe you can feel like that about somebody you knew for just six days, but those were not six ordinary days and Tom Kelly was not an ordinary man. 
 

Frank DeLong 
MACV Team 23 
1969-70

https://www.614arty.org/pages/delongstory1.html