Saturday, September 13, 2025

 II Corps Coping with VC's Attacks in Phu Bon, Pleiku and Kontum

          


[...] The VC unleashed their newly infiltrated NVA regiments in a series of attacks on the isolated district towns, outposts, and Special Forces camps. In conjunction with these attacks the enemy also laid large-scale ambushes in an attempt to eliminate ARVN mobile reaction forces going out on relief missions and to take over the control of entire districts within the provinces of Kontum, Pleiku and Phu Bon.

The first significant series of enemy attacks on government troops started on 26 May along Highway 7 in southeastern Phu Bon Province (see map). Evidently it aimed at seizing control of Phu Tuc District. This engagement started when a VC unit attacked the village of Boun Mroc and drove out the local Popular Force troops. When word of this attack reached the Phu Tuc district chief, he sent one of his Regional Force companies to assist the Popular Force platoons in regaining the village. As the Regional Force company reached Boun Mroc it came under heavy VC fire and radioed for reinforcements. A Special Forces patrol (CIDG) in the vicinity, from the Phu Tuc Special Forces (CIDG) camp, moved to assist the RF company and also came under heavy fire.

The patrol then called back to the camp for assistance and a CIDG relief force was dispatched. En route to the village of Boun Mroc, the CIDG unit was ambushed and fell back to the Special Forces camp. The ambush site effectively cut the road between the friendly forces on the outskirts of Boun Mroc and the government forces at Phu Tuc. The Regional Force unit commander again called district by radio and requested assistance, saying that the confidence of his unit was shaken to such an extent that he could not get them to move.

At this time the CIDG camp commander and the district chief both called the province chief of Phu Bon for additional assistance. He in turn requested help from the 24th Special Tactical Zone headquarters at Kontum. Fighter aircraft were immediately dispatched to strike the enemy at the ambush site while the corps Eagle Flight - a highly trained 36-man Montagnard platoon led by a Special Forces captain and three Special Forces non-commissioned officers - were dispatched by helicopter from Pleiku to reinforce the friendly troops cut off in the vicinity of Boun Mroc. During the interim, an attack plan called for a coordinated assault to be launched by the reinforced Regional Force company at Boun Mroc toward Phu Tuc supported by fighter strikes, while the CIDG troops in Phu Tuc launched a limited attack supported by mortar fire against the VC position blocking the road. The plan was executed without a hitch. The VC troops pulled out in face of the air strikes and the two-pronged attack ground attack. The government forces linked up near the ambush site and then pulled back into the defensive positions at Phu Tuc.

Security in Phu Bon Province continued to deteriorate rapidly during the next few days. Reports of the sighting of VC units of company and battalion size poured in from all over the province. These VC units stopped all traffic, completely isolating the provincial capital of Cheo Reo from its district towns. To stem the rapidly declining civilian and paramilitary morale, the II Corps commander ordered the deployment of a battalion of the 40th Regiment by air to Cheo Reo to reinforce the local Regional and Popular Force garrison.

The VC next struck two simultaneous blows in widely separated areas in northern Kontum and southern Phu Bon Province as they attacked two key bridges on the roads between provincial capitals and outlying district towns (see map). In Kontum Province at 2300 hours on 28 May, the garrison of the key bridge at Pokaha reported it was under attack by an estimated battalion. Soon contact with the outpost was lost and it was presumed overrun. Half an hour later the corps tactical operations center received a report from Phu Bon Province that a VC attack had been launched against the Regional Force unit guarding Le Bac bridge. The garrison guarding the bridge next reported that while they were pinned down by mortar and 75 mm recoiless rifle fire, a VC demolition party set off a charge on the bridge.

The loss of these two bridges was a heavy blow. With the Pokaha bridge outpost in Kontum overrun and the surrounding area seized by the VC, the government garrisons supplied by Highway 14 throughout northwestern Kontum including the Dak Pok Special Forces camp, the district town of Dak Sut and its Special Forces training camp were cut off from the provincial capital and had to be added to the growing list of areas to be resupplied by air. In Phu Bon Province the damage to the Le Bac bridge on Highway 7 and the VC activity southeast of Cheo Reo isolated this area, forcing the Special Forces camp and the district garrison at Phu Tuc also to be supplied by air.

The VC next increased their activity in Phu Tuc District, driving in the patrols and outposts of surrounding villages. The district chief sent another appeal for reinforcements to the province chief, stressing that he was completely surrounded and was in a precarious position because of the falling morale of the Regional and Popular Forces. On 31 May, in response to this pleas for reinforcements, the province chief further dispatched by air to Phu Tuc the battalion which had been sent from Kontum to Cheo Reo, in hope that it would help stabilize the situation there. On arrival at the district headquarters, the battalion was immediately moved north to Boun Mroc village when it began clearing the VC from the surrounding area.

The third VC blow in four days fell on 1 June, this time in western Pleiku Province (see map). Early that morning, with a party of province officials and a group of civilian officials from Saigon the province chief visited Le Thanh District headquarters in western Pleiku and its surrounding land development centers. These land development centers, established by the government in an effort to expand its control and to improve the economy of the high plateau, were high on the government's agenda for increased support.

The province chief organized a convoy protected by elements from his provincial Regional Forces strong enough to protect it against snipers or the small guerrilla forces which normally operated in the area. The convoy departed early on the first of June for Le Thanh District headquarters, 63 kilometers west of Pleiku. Shortly after this party left, Pleiku Sector headquarters, which had been unable to raise Le Thanh District for the routine morning radio check, became concerned and dispatched a reconnaissance plane to try to establish radio contact with the district headquarters. Unable to contact the district headquarters, the pilot flew over Le Thanh and discovered that it had been overrun by the VC and that the district headquarters and surrounding buildings were in ruins. He immediately radioed Pleiku Sector headquarters which tried in turn to relay this information by radio to the province chief. Unfortunately, the message did not get through in time and the province chief's party was ambushed by a large force. The strong initial resistance by the Regional Forces security troops who were with the column and the heroism of individual soldiers checked the initial VC attack and bought time which allowed a series of air strikes against the enemy at the ambush site. (In this action Major Bernard Dibbert, newly assigned sector adviser, was killed in the assault of a machine-gun position). These air strikes inflicted heavy losses on the enemy and prevented him from overrunning the survivors of the ambush. The enemy fires having been temporarily suppressed by the air strikes, some survivors of the convoy under the province chief turned around and attempted to return to Pleiku.

On hearing of the ambush, the Corps Eagle Flight was immediately alerted and dispatched by helicopter. They landed on the road, rescuing wounded survivors. Sector also dispatched a reaction force to link up with the portion of the convoy returning to Pleiku. Unfortunately, these two elements met in the middle of a pass where the VC had prepared another large ambush. This second ambush closed, trapping both elements in its killing zone. Soon 57 mm recoiless rifle and rocket launcher fire from enemy positions in the hills left the trucks burning and the survivors scattered. The helicopter gunships of the 52d Aviation Battalion, which attempted to suppress these fires on the convoy, also came under heavy antiaircraft fire and had two choppers shot down.

The Eagle Flight, and survivors they rescued, reported that the enemy troops were regular NVA forces armed with Chinese copies of the new Soviet family of 7.62 mm weapons. Faced in western Pleiku with these new NVA forces, estimated as at least a regiment, the corps commander ordered the airborne task force to immediately launch an operation to retake Le Thanh District and regroup the Regional and Popular Forces units which had garrisoned the district headquarters and surrounding land development centers and which were now scattered in the jungle by the VC attack. This operation went off smoothly as the NVA troops withdrew, refusing combat with the airborne task force. Le Thanh District headquarters was retaken. The dispersed Regional and Popular forces returned - most of them with their weapons - from the jungles where they had been hiding from the NVA troops, and joined the airborne task force.

This new evidence of stepped-up NVA infiltration that added another regiment in western Pleiku to those of the 325th Division already in the highlands, caused the corps commander to reevaluate his strength in light of the rapidly growing enemy numbers displayed during the opening phases of the summer offensive. General Vinh Loc decided that he would have to regroup his forces, give up the old Le Thanh District and re-establish a new district headquarters in an area which could be reinforced more easily from Pleiku. At this time it was also decided to hold the Duc Co Special Forces camp because of its strategic position blocking the approach along Route 19 from the Cambodian border to Pleiku. Some of the Regional Forces troops formerly stationed at Le Thanh District were ordered to reinforce Duc Co; the rest were withdrawn to Pleiku for reorganization and retraining. The airborne task force at Le Thanh was then ordered back into mobile reserve in Pleiku in order to be ready to counter the next VC attack.

The scene of action shifted back to southern Phu Bon Province where the battalion of the 40th Regiment was operating in the vicinity of Buon Mroc (see map). On 3 June this battalion launched an operation to the northwest along Highway 7 designed to clear the road to Le Bac bridge in an effort to re-establish a ground line of communications with the provincial capital. Halfway to Le Bac bridge, the battalion was trapped and suffered very heavy losses in an ambush which stretched for several kilometers along the road. The survivors of the decimated battalion were finally regrouped at Phu Tuc and were later evacuated to Cheo Reo by air and integrated into the static defensive positions in the provincial capital. The survivors estimated the enemy strength as a NVA regiment also equipped with Chinese copies of the new Soviet family of infantry weapons.

This enemy ambush broke the back of government resistance in the district, and the remaining paramilitary forces withdrew into Phu Tuc. Completely surrounded, the district chief and the CIDG camp organized defensive positions within the district town, including the district administrative buildings, CIDG camp, and the airfield. Even supply by air became difficult during the next few weeks as the VC forces tightened their hold on Phu Tuc and established positions near the airfield from which they fired on resupply aircraft.

For the next couple of weeks frequent small-scale harassment continued as the enemy regrouped for the next series of attacks. The next to be affected was the isolated district town of Toumorong in the mountains northwest of Kontum (see map). The attack was launched at night with such strength that the Regional Forces unit defending Toumorong was rapidly overrun and the defenders scattered. Unfortunately, the weather at this time was extremely bad and hampered aerial reconnaissance. As the province headquarters was desperately trying to get more details of the attack, the survivors came drifting back to Dak To District and nearby Tan Canh, the station of the 42d ARVN Regiment. The survivors indicated that the attack had been well planned and executed by a strong force. Refugees also reported that strong NVA forces, estimated at two battalions, were positioned along the road to Toumorong waiting to ambush the expected relief column.

Since this was one of the districts which had been analyzed as of marginal importance during the strategy meeting held earlier in the spring, the corps commander decided not to launch a reaction force at this time. He felt it more important to conserve his troops to meet the next enemy attack under more favorable conditions of weather and terrain, where he could utilize his helicopter mobility and superior firepower to better advantage. However, troops were maneuvered as if they were going to attempt a relief operation. This ruse was designed to cause the NVA troops to stay in their ambush positions along the road. Heavy air strikes were then scheduled not only against the abandoned district town and the platoon of 105s which had been overrun, but also against the reported NVA ambush sites along the road from Dak To to Toumorong.

During this same period, in western Phu Bon, security was also rapidly deteriorating (see map). The VC increased their pressure on the district town of Thuan Man, driving in its outposts. Patrols completely isolated the garrison from Cheo Reo. During late June the district chief reported to province he was running out of food and ammunition and he felt his garrison would soon fall if it were not relieved. Lacking troops, the province chief again called on 24th Special Zone for assistance. Since 24th Special Zone was already completely committed in Kontum and Pleiku, they in turn called on II Corps for additional resources. As a result of this request, in the latter part of June corps dispatched a multi-battalion airborne task force reinforced by an infantry battalion to Cheo Reo. Due to the gravity of the situation in Thuan Man, the task force commander was ordered to launch an operation that would relieve the Regional Forces cut off in the Thuan Man District town as soon as practicable after he arrived in Cheo Reo.

The relief operation was launched by the airborne task force early on 29 June. The task force progressed rapidly the first day, advancing on the high ground of both sides of the road leading to Thuan Man District headquarters. Late in the afternoon the battalions of the task force manned defensive positions for the night and moved off again on the morning of the 30th. The infantry battalion leading the task force soon ran into heavy resistance from enemy positions dug in across a ridge dominating the road to Thuan Man District. At the same time the airborne battalions came under fire from heavy mortars, recoiless rifles and small arms. This was followed by strong VC attacks from the hills to the north and northwest which hit the flank of the friendly forces. A portion of the attack hit the infantry battalion of the 40th Regiment and penetrated between it and the airborne task force. This attack drove remnants of the infantry battalion to the southeast. Another assault came from the north and pushed back the troops protecting the artillery and supply trucks. By this time the artillery was throwing direct fire into the attacking VC. Stopped by this point-blank fire, the VC next brought mortars onto the artillery, setting the ammunition trucks afire. Renewing the attack, they overran the artillery and supply trucks and cut the road to Cheo Reo. The clash rapidly turned into a close quarters cat-and-dog affair as the task force's airborne battalions fought to link up and establish a defensive perimeter. Fortunately, the weather was clear and the Air Force close support fighters turned in a magnificent performance. They bombed and strafed the attacking VC regiment so heavily that the assault slackened and the ARVN forces were finally able to link up and form a defensive perimeter. During the rest of the afternoon the situation continued to worsen. The task force reported that it faced an estimated reinforced regiment which had surrounded the two airborne battalions and elements of the infantry battalion and had cut them off from Cheo Reo. After the airborne task force set up its defensive perimeter and reorganized, they radioed that they were running short on ammunition and needed immediate medical evacuation. The attempts to resupply the task force and evacuate the wounded by helicopter failed when the enemy opened with several sections of 12.7 mm antiaircraft machine guns from positions on the hills overlooking the encircled task force. By now it was dusk and the heavy fighting subsided.

The situation the corps commander faced was grim. In addition to the VC regiment met during the day's battle, intelligence sources indicated that a second enemy regiment was located south of Cheo Reo within reinforcing distance of the current engagement. The corps had committed its mobile reserve and could make available only a two-battalion ARVN Marine Corps task force to reinforce the troops engaged west of Cheo Reo. In view of the potential enemy strength, this was not enough. Under these circumstances, the corps commander, General Vinh Loc, called on the Joint General Staff (JGS) for additional reinforcements from the General Reserve in Saigon.

Now the contingency planning which had been done paid off. The two-battalion Marine task force was immediately flown into Cheo Reo followed by the ARVN General Reserve airborne brigade headquarters and another airborne task force from Saigon. Spurred by the word that a Vietnamese task force was encircled and in danger of being overrun, the movement of the units by the U.S. Air Force troop-carriers during this period was superb. They flew troops and supplies into the Cheo Reo airfield in a steady stream, around the clock. The pilots of the planes being unloaded took over traffic control until their ships were emptied. When the unloaded planes taxied off the mission would be picked up by succeeding pilots. This continued throughout the night. As a result, while the airborne troops were still closing, the Marine task force, the first reinforcement to arrive, was able to launch an attack on 1 July to relieve the surrounded airborne task force. The link-up was completed by that afternoon and the troops redisposed for further commitment next day.

Late that afternoon, the Thuan Man District chief reported by radio that his troops would be unable to hold out another night. Since it was estimated that it would take at least two more days for the relief column to reach Thuan Man, it was decided to attempt to evacuate the troops by helicopter that afternoon. The attempt proved unsuccessful. As soon as the lead helicopters touched down in a landing zone near the district defensive positions, the VC placed heavy mortar fire on the landing zone which the fighter cover was unable to suppress. Luckily, the lead choppers were able to lift off without casualties. The rest of the choppers had to abort the mission and returned to Cheo Reo.

When notified that he could not be evacuated by air, the district chief requested permission to attempt to break out to the west. This operation was coordinated through the 23d Division with the CIDG camp at Boun Brieng. Boun Brieng camp was ordered to send troops east to Highway 14 to furnish security for the arrival of the Thuan Man District garrison. In an attempt to deceive the VC, orders were sent in the clear on the radio for the garrison to hold on until the relief column reached them next day. In addition, a series of fighter strikes pounded the VC positions during the early part of the evening. Plans also provided for gunship and fighter cover at first light along the garrison's escape route to the security screen of the Boun Brieng CIDG troops. They then moved back to the CIDG camp at Boun Brieng and then were evacuated by Caribou back to Cheo Reo.

In retrospect, this was the decisive engagement in Phu Bon. Intelligence reports later indicated that the VC regiment had suffered such severe losses during this battle that they were out of action for the rest of the rainy season. While Cheo Reo itself was saved, the VC had made many gains in Phu Bon Province during their month-long drive to take over the province. The government forces had lost not only the entire district of Thuan Man, but the majority of the villages scattered throughout the province. By the end of June, in Phu Bon ARVN held only the area immediately surrounding the provincial capital and its two remaining district towns.

On 7 July, the VC shifted once again back north to Kontum Province where the district town of Dak To became the target (see map). The attack against Dak To district headquarters, only a few kilometers from the 42d Regiment's garrison at Tan Canh was also launched in the middle of the night. It began with a sudden assault on the bunkers and the perimeter positions protecting the district headquarters administrative buildings. Soon after the attack was launched, the Regional Forces garrison, whose morale had become shaky from the loss of Toumorong and from other recent VC successes in northern Kontum, abandoned the perimeter defenses and fled to the protection of the 42d Regiment's garrison at Tan Canh.

The 42d Regiment was immediately alerted and its commander, Lt. Col. Lai Van Chu, one of the outstanding regimental commanders of the Vietnamese Army, prepared to retake the district town early next morning. As the regiment moved out it ran into a VC roadblock only two kilometers from its camp and was simultaneously attacked from the flank. Although the 42d Regiment suffered only a few casualties during this action, the cumulative effect was serious. Colonel Chu was seriously wounded, as was his senior advisor, Major John R. Black. As the word passed through the companies that the regimental commander had been wounded, the regiment started withdrawing back to Tanh Canh. The death of Colonel Chu that afternoon caused the morale of the regiment, which had been built around his charismatic leadership, to sink appreciably.

When the corps commander flew to the area to evaluate the situation, he saw that drastic action was required to stop the rapid decline in morale caused by this series of defeats. He decided that these troops needed an experienced and dynamic commander to take charge. He immediately ordered Colonel Dam Van Qui, ex-commander of Binh Lam Special Zone, to northern Kontum to take charge. Colonel Qui's former senior advisor, Lieutenant Colonel Thomas Perkins, was also ordered to Kontum to rejoin him. It was hoped that this team which had worked so well in the Binh Lam Special Zone could re-establish the situation in Kontum. He also reinforce Tanh Canh with a Ranger battalion and the two-battalion Marine task force. Colonel Qui immediately drew up a plan to take back Dak To and launched the attack during the early morning hours. In face of this strong attack, the VC withdrew and the district town of Dak To was recovered.

Colonel Theodore Mataxis
Excerpt from VC Summer Monsoon Offensive [May 1966]
(Vietnam Center Archive)

generalhieu

 TRƯỚC 54, QUÂN ĐỘI PHÁP CÓ LẼ ĐÃ TRÚ ĐÓNG Ở  TIỀN ĐỒN 3, 4, VÀ 5 -- TRÊN TỈNH LỘ TỪ KONTUM ĐI QUẢNG NGẢI.

Bản đồ sau đây về vùng đông bắc của tỉnh lỵ Kontum, có làng Kon-Sơm-Luh, nơi xảy ra trận đánh lớn, sau HĐ Paris 1973, được nhắc đến trong các bài viết của Vương Mộng Long, Vũ đình Hiếu, Phạm Tín An Ninh, v.v...

ND495MAP.gif (2815×2054)

Một bản đồ cũng về vùng đông bắc Kontum: ND495MAP2insert.gif (1493×1106) 

Một bản đồ vẽ từ thời Pháp: New Page 1


Lời nói đầu: Trong thời gian qua, chúng ta đã nghe các bài về Tiền đồn 4 và 5 của Phạm Tín Anh Ninh hay 13 người cuối cùng trở về từ tiền đồn 3 và 4 Kontum của Mai Bá Tòng. 
Nhờ có đam mê về khảo cổ, trong lúc lang thang trên mạng, tôi đã tìm thấy bài của một người Pháp kể lại về hai đợt phục vụ (gần 5 năm) của người chú của y tên Maurice Millour tại Đông Dương. Chú của tác giả cũng từng hành quân trong khu vực mà sau này các đơn vị của sđ 23 bộ binh VNCH đã hành quân trong giai đoạn từ 1973-75. Đọc để thấy dân Pháp có tinh thần HOÀI CỔ (nostalgie) vì dù cha chú họ đã chết trong chiến tranh Đông Dương lần thứ 1,1946-1954, nhưng con cháu vẫn ghi nhớ sự hy sinh của cha chú của họ.
===

HOẠT ĐỘNG CỦA TIỂU ĐOÀN 4 BMEO TẠI KHU VỰC GIA VỰC TỪ 1948-51

Các cuộc hành quân liên quan đến thung lũng Gia Vực do Tiểu Đoàn 4 Khinh Chiến Viễn Đông viết tắt là B.M.E.O (Batallion de March Extreme-Orient), thực hiện trong thời gian 1949-51.

1/ Trong kỳ phục vụ đầu (37 tháng, từ 1948-1951) tại Đông Dương, chú tôi đã ở đại đội 1 thuộc Tiểu Đoàn 3 Khinh chiến Viễn Đông hay Tiểu đoàn 3 B.M.E.O và kế đó là đại đội 16 của Tiểu Đoàn 4 B.M.E.O tại tiền đồn Kon Plong ở cao nguyên trung phần; đồn này khoảng 100 km đông bắc của Kontum, nằm trên một vị trí cao gần con đường đất từ Kontum dẫn tới Gia Vực, quận Ba Tơ Quảng Ngải, và cuối cùng là bờ biển miền trung (sau 1954 con đường này gọi là Liên Tỉnh Lộ 58) - xem bản đồ 1-3. 

                                       
Bản đồ 1 (đã được phóng đại) và bản đồ 2 (dưới đây) về con đường từ Kon Tum đi Gia Vực, Ba Tơ và Quảng Ngải - của hội National Geographic mà tôi là hội viên. 


                                                             
Bản đồ 3, chi tiết hơn, do Rene Riesen vẽ. 

Đồn Kon Plong được bao quanh bởi nhiều núi rừng và được xây trên một đồi nhỏ trong một thung lũng lớn trong đó có một làng Thượng. Đồn làm hoàn toàn bằng những khúc gỗ, trừ 2 căn nhà gạch và vài căn lợp tôn. Nhà chánh dài 25 m, cao và rộng khoảng 5-6 mét với một đầu là bịnh xá và đầu kia là phòng truyền tin. Phần dễ bị tấn công nhứt là phần đối diện với đồng cỏ và bảo vệ bởi một bức tường làm bằng các khúc gỗ (log) xen kẻ với lổ châu mai (fire port). Hàng rào phòng thủ cũng bằng những khúc gỗ: đó là hai hàng cây gỗ song song cách nhau từ 6-7 tấc, giữa là đất và đá cuội (pebble), gia cố bởi tre chẻ (split bamboo set) cột các khúc gỗ với nhau để hạn chế soi mòn bởi mưa. Việc xây dựng này ko dùng tới một cây đinh và giữ vững nhờ mây bện (braided rattan). Trong mùa mưa, nước đã sói mòn hàng rào, tạo nên các lổ nên phải sửa liên tục".
                                          
2/ Tiểu Đoàn 4 BMEO gồm một đại đội chỉ huy và bốn đại đội chiến đấu (các đ.đ.13-16) tổng cộng khoảng 1.000 người cộng thêm một đ.đ. huấn luyện, đó là đ.đ. 17.
Mỗi đ.đ. chiến đấu có khoảng 173 người chia thành bốn trung đội (platoon) với ba tiểu đội (squad) cho mỗi trung đội. Mỗi đ.đ. có hai sĩ quan (sq) Pháp, khoảng 15 hạ sq Pháp hay dân bản xứ và mười hạ sĩ (corporal) hay binh nhứt (private first class/PFC) hay binh nhì (private) Pháp. Lính Thượng có mặt trong cả 5 đ.đ: đ.đ.14 và 16 có dân Sê-đăng, đ.đ. 15 có dân Gia-rai và đ.đ. chỉ huy và 13 có cả hai sắc dân này.
Đ.đ.16 trang bị một đại liên FM 1924.29, xem hình, một cối 120 ly tại đồn Kon Plong, một cối 50 ly khi hành quân bên ngoài, và vài phóng lựu. Hạ sq trang bị tiểu liên MAS 38 hay Sten và phần lớn binh sĩ trang bị súng cũ của Canada thời đệ 2 thế chiến.

Lính Dù thuộc TĐ 1 Dù Lê-dương của Pháp bắn súng FM 24/29 trong 1 trận phục kích của VM năm 1952.


3/ NĂM 1949.
Đầu năm 1949, thiếu úy Jacques Pierre tới khu chiến thuật Ban Mê Thuột và tháng 2 chỉ huy đồn Kon Plong với quân số ko đầy đủ.
Ngày 25/5, thiếu uý rời đồn với một trung đội cộng (còn gọi là trung đội tăng cường, với quân số hơn một trung đội) khoảng 50 người, trong đó có 7 người Âu. Trong hai ngày, toán quân nhỏ này đã tới thung lũng sông Re, đi qua đồn Viklum và Violac, sau đó đi theo bờ phải của sông Re tới Gia Vực. Thiếu úy thấy ấp Gia Vực là căn cứ của một trung tâm tiếp tế lương thực của VM, mà lính VM khoảng 1 trung đội đã bỏ chạy khi đơn vị của ông tới. Sau khi đốt cháy kho lương này, đơn vị của thiếu úy trở về đồn Kon Plong qua những đoạn đôi khi rất dốc (via sometimes very steep paths): một đoạn chưa tới 10 km phải đi hơn 8 giờ. Cuộc hành quân này là một trong những lần thám sát đầu tiên của QĐ Pháp tại thung lũng sông Rê - lúc đó còn do VM kiểm soát.
Ngày 14/10, một đv thám sát gửi tới thung lũng này 3 ngày trước đó đã trở về đồn Kon Plong. Họ bị phục kích hai lần, phía bắc Gia Vực và đông của Kon Plong, với 1 chết và 2 bị thương. Trong hai lần phục kích này, binh nhứt Bellei, một y tá của đồn, vài lần đã xông vào lửa đạn địch để cứu kẻ bị thương. Cho hành động quả cảm này, y được 3 giấy khen cấp trung đoàn và một Croix de Guerre, xem hình, với sao đồng. Hai kẻ bị thương đưa về bv Pleiku hôm sau.

Croix de Guerre cho chiến công trên lãnh thổ Pháp
                                       
Croix de Guerre cho chiến công trên lãnh thổ hải ngoại thuộc Pháp (territoires outre-mère/TOM). 

4/ NĂM 1950
Tháng 2/1950, dân Thượng gốc Hre từng bị cưỡng bách tham gia Quân đội nhân dân của VM đã nổi dậy. Sau khi giết các cán bộ và chính ủy (cadre and commissar) của VM, họ kéo tới các đồn Pháp để xin bảo vệ. Thiếu úy Pierre nhanh chóng chụp cơ hội bằng vàng này (realize the potential of that situation) đã hỗ trợ cuộc nổi dậy. Ông cũng tổ chức đưa những ai tình nguyện vào một đơn vị bán quân sự toàn dân Hre dưới tên "Hre Hành Động" (Action Hre).
Ngày 7/4, cuộc Hành Quân "Adrien" được tung ra để hỗ trợ cuộc nổi dậy này và đẩy lui quân VM từ thung lũng sông Re tới bình nguyên ven biển của tỉnh Quảng Ngải. Một "Chiến Đoàn" (groupe mobile) tân lập khoảng 600 người với những thành phần của Tiểu Đoàn 2 Dù của lực lượng Viễn Chinh Pháp (2e BEP), Tiểu Đoàn 1 Dù thuộc địa* (1e BPC) và trung đoàn 2 bộ binh Viễn Chinh Pháp (2 ème REI) cộng với một đơn vị gồm 150 dân binh Hre tân lập và huấn luyện chưa đầy đủ.
Từ 7-13 tháng 4, chiến đoàn chuyển từ Kon Plong tới làng Gilang, đi ngang qua các đồn Vitiong, Viklum, Vipée, Dak Xérong, Monit, rồi vào thung lũng sông Re tới Ta-ma, và cuối cùng là Gilang. Trong giai đoạn này, chỉ có các thành phần tiền phương chạm súng lẻ tẻ với VM.
Từ ngày 14/4, một bãi đáp cho máy bay, các bãi thả dù và một trạm xá dã chiến (a landing zone, drop zones and a field first aid post) được lập ở Gilang. Các hành quân thám sát tại khu vực này gây tổn thất cho Tiểu Đoàn 2 Dù Viễn Chinh và trung đoàn 2 bộ binh Viễn Chinh. Tính tới 22/4, đã phát hiện 5 TĐ Việt minh (4.000 người) trong khu vực và tiến gần Gilang, dẫn tới quyết định bỏ thung lũng sông Re và rút về Kon Plong.
* Sau này có lẽ trở thành TĐ 1 Dù VNCH -- người dịch.

Hình 1: Đường dẫn lên đồn ViMuk, bạn có thể thấy hàng rào hay hào bằng gỗ và đất bảo vệ đồn này.

Hình 2 (của một phụ nữ Pháp có cha phục vụ tại Đông Dương cùng thời điểm): "Cờ của Việt Minh tặng bởi bạn của cha tôi. Cờ này bị tịch thu bởi em của bạn ba tôi khi ông ta chiến đấu tại Đông Dương, nhưng ko may mắn cả hai đã chết và ko có thêm thông tin. Trên cờ có hai dao găm và phù hiệu của lực lượng Dù và GCMA của Quân Đội Pháp".

Một phụ nữ Pháp, con gái của người bên phải trong ảnh trên đây, đã cung cấp ảnh.
                                         

Ba hình dưới chụp tại đồn Kon Plong. Hàng rào hay nhà cửa đều làm bằng những khúc gỗ, cột với nhau bằng mây (braided rattan) hay tre chẻ (split bamboo set), ko dùng đinh; nhưng dễ bị sói mòn bởi mưa.



Các cô gái Hre 


========================================================================= 
Các cuộc HQ liên quan đến thung lũng Gia Vực (tỉnh Quảng Ngải) do Tiểu đoàn 4 Khinh Chiến Viễn Đông (4e BMEO) của Pháp thực hiện, phần 2.
Người dịch: Khoảng thập niên 1960, khi quân Mỹ và VNCH lập trại LLĐB tại thung lung Gia Vực, họ cho biết gần đó có một trại lính hoang phế của VNCH, từng bị VC tấn công vào thời TT Diệm, gần như mọi quân nhân sống sót đều bị giết chết, phụ nữ và trẻ con bị đưa đi vào Trường Sơn.--Theo hồi ký Bên Đồi Trinh Nữ của Thảo Nguyên -- một sĩ quan BĐQ ở trại này. Gần trại LLĐB này có cột chỉ đường ghi "Kontum 25 km", chứng tỏ trước đây có đường lộ từ Gia Vực đi Kontum. 

5/ Cuộc hành quân kế tiếp có tên "Gien" diển ra từ 8-12 tháng 5 cùng năm. Thành phần tham dự là một Chiến Đoàn khác gồm đại đội 15 và 16 của Tiểu Đoàn 4 BMEO, đại đội khinh chiến (Compagnie de Marche) của TĐ 1 Dù Thuộc Địa (BPC) và một toán (section) của trung đội Trường sĩ quan (Officers School). Nhiệm vụ là đẩy lui VM ra khỏi ấp Gia Vực để lập một tiền đồn gần đó và tuyển mộ lính địa phương.
Cuộc hành quân không thành công nhiều vì vùng này ko có bất cứ quân số địch đáng kể (was empty of any significant number of enemies). Cũng ko có đường lộ/đường mòn (road or trail) khiến việc lập một tiền đồn không khả thi (viable) vì quá đơn độc (không có một đồn nào gần đó) và lại không có cơ hội cứu viện kịp thời (rescue in time) bằng đường lộ hay đường mòn.
Tiếp theo cuộc Hành Quân "Adrien", Pháp đã quyết định đưa dân Hre vào một đơn vị quân sự có tổ chức (structured). Dẫn tới việc thành lập vào giữa tháng 6 tại Kon Plong một đơn vị phụ lục quân số 26 (Unité Supplétive Militaire, viết tắt là USM 26) với quân số của một đại đội. Trang bị đầu tiên là hai khẩu FM Bren và một trăm súng trường.
Vào giữa tháng 7/1950, cấu trúc của đại đội này chỉ có 3 Hạ Sĩ Quan Âu châu. Đại đội này sau đó được tăng cường với vũ khí tự động và đổi thành đại đội biệt kích phụ lục quân số 26 (CCS/compagnie de commandos supplétives) - giống như dân sự chiến đấu hay CIDG sau này -- người dịch.
Hạ sĩ Rene Riesen của TĐ 4 BMEO và tác giả của sách "Mission spéciale en forêt Moi" (Nhiệm vụ đặc biệt trong rừng Mọi). Đây là sách DUY NHỨT nói về sự can dự của Pháp với dân thượng Hre, đã dịch sang Anh ngữ (với tựa "Jungle Mission" vào 1957).
R. Riesen nhận trách nhiệm giám sát các người tình nguyện Hre, dạy họ chiến tranh du kích và lập các nhóm tự vệ làng (village self-defence group), còn gọi là militia hay goum. R. Riesen đã sống vài năm với dân Hre, trở thành lãnh chúa (war chief) của họ dưới tên "Ba Tamoi" (ba của Mọi), hay "Ba tchiac gaho tabouac" (ba tóc bạc). Một trong những nhiệm vụ đầu tiên của Riesen là lập một đơn vị dân binh (partisan) tại làng Kon Pong, khoảng 20 km nam Kon Plong, với mục đích dựng một tiền đồn và lập một lực lượng dân vệ (militia). Việc kiểm soát làng này quả nhiên (indeed) rất quan trọng với đại đội 16 của Tiểu Đoàn 4 BMEO vì đại đội này bảo vệ, về phía bắc, đồn Kon Plong và, về phía tây, đồn nhỏ (redoubt) Kon Braith trên con lộ nối Kontum và Kon Plong.
Vào tháng 6, nhiều công tác sửa đường đã tiến hành ở tiểu khu (sub sector) Kon Plong, hoặc đi về nam tới đồn Kon Braith hay về bắc tới đồn Kon Kléang hay Gia Vực.
Ảnh 1: đồn Kon Plong, ảnh 2: khu vực Kon Plong và lân cận.

                                                
 

                                           

Ngày 31/12, lực lượng tự vệ "Thanh Niên Hre" tại khu vực Mang Mou/Mang Rha (thung lũng sông Re), võ trang với một FM, ba MG và 150 súng trường, chạy theo VM theo sau sự phản bội của phần lớn lực lượng này.

Đầu tháng Giêng, thông tin xác nhận bởi các toán tuần tiểu cho thấy sự có mặt của 400 Việt Minh chung quang Mang Mou và Mang Rha, và 1.200 người tại thung lũng Gia Vực.
Gaston Mille, chỉ huy của Tiểu Đoàn 4 Sơn Cước (TĐ 4 BMEO) đã quyết định tổ chức Hành Quân "Omer" dưới hình thức một đột kích vào khu vực kể trên của VM nhằm lấy lại tất cả hay một phần số vũ khí đã mất cũng như thu lượm tin tức nhằm có thể tái chiếm làng Mang Mou và Mang Rha. Sau năm ngày hành quân vào thung lũng sông Re, không có chạm súng với địch - đã biến mất và dân địa phương có vẻ không hợp tác và dưới sự kiểm soát của VM.

Lực lượng GCMA hành quân tại Gia Vực, 1951-52.

Vào 1951, Quân Viễn Chinh Pháp tại Viễn Đông (Corps Expéditionaire Francaise en Extrême-Orient hay CEFEO) đã có những đơn vị chống du kích trong tay nhờ vị tân tổng TL, tướng de Lattre de Tassigny. Những đv chống du kích tân lập này là "Đoàn Biệt Kích Hổn Hợp Không vận" (Groupement de Commandos Mixtes Aéroportés hay GCMA) và những Biệt Kích của Miền bắc (Commandos Nord Vietnam) cả hai dùng những lượng bán quân sự người bản xứ được huấn luyện tại địa phương (using paramilitary locally raised indigenous forces) và thường hoạt động sau lưng VM.
"Hre Hành Động" được thành lập năm trước bởi thiếu úy Pierre từ đồn Kon Plong được GCMA chuyển qua đại úy Hentic sau khi được giao nhiệm vụ tái tổ chức thành đơn vị quân sự chiến đấu cho GCMA.
Vào mùa thu 1951, đại úy Hentic với 2 hay 3 cán bộ Pháp và một lực lượng Hre 150-200 người, đã tiến hành nhiều đột kích sâu vào lãnh thổ kiểm soát bởi VM. Những đột kích kéo dài từ ba tuần tới sáu tuần đã tới những nơi như Vidzen, Vibliang, và Gilang và tập họp/qui tụ nhiều lính và dân suốt phần dưới của thung lũng sông Re.

Năm 1952

Ngày 26/4/1952, đại úy Hentic với chưa tới ba trăm lính Hre đã rời Gia Vực và vượt sông Re vào ngày 27 và tấn công Ba Tơ vào buổi sáng của ngày 2/5. Họ đã phá hủy những doanh trại và kho đạn VM cũng như BCH của trung đoàn 108 VM.
Và họ đã biến mất trong rừng trước khi VM có thể phản ứng.
Vào mùa đông 1952 với một trung đội biệt kích VN và một trung đội Hre (tất cả khoảng 100 người), đại úy Hentic đã thực hiện một cuộc thám sát sâu trong hai tháng đi ngang Dakto vào đất Lào hướng tới Attopeu. Trên đường đi, họ đã phá hủy các căn cứ VM và đặt mìn trên những đường mòn của VM. Trong nhiệm vụ trinh sát này, họ ĐÃ KHÁM PHÁ một mạng lưới các đường mòn rộng lớn và ngụy trang rất kỹ gồm những khu vực tập hợp và nghỉ ngơi, kho lương thực của VM. Đây là lần đầu tiên người ta thấy đường mòn HCM nổi tiếng! (This was the first sighting of the famous Ho Chi Minh trail!
Cuối năm 1952, những đường mòn dẫn tới thung lũng sông Re và Gia Vực được cải thiện để chuẩn bị cho việc có thể thành lập một đồn trong tương lai cho quân Pháp để kiểm soát khu vực này.
Vào tháng 12/1952, Gia Vực vẫn dưới kiểm soát của VM mà ko có dấu hiệu của một tiền đồn Pháp nhưng chiến tranh vẫn tiếp diển thêm hai năm!
Thông tin được tôi dịch từ website của Philippe Milour: http://philippe.millour.free.fr/index.html
cũng như từ con gái của đ.u. Hentic (Anne Alexandre): http://www.mahohentic.com
và các sách của R. Riesen như: Jungle Mission, Le Silence du Ciel và của Erwan Bergo như Les Heros Oublies.
Đây là phần hấp dẫn của lịch sử Gia Vực và nếu bạn muốn khám phá hơn về LL đặc biệt Pháp và TĐ 4 BMEO, hai đv đã chiến đấu trong rừng núi ở Cao Nguyên, hãy thăm phần về chiến tranh Đông Dương lần 1 (1945-54) ở: http://www.gia-vuc.com/frenchindochina.htm?LMCL=bzPD_W
Có một lần, trong khi trở về từ một lần tuần tiểu tại địa phương (hè 1967) bằng đường núi nằm kế phía đông bắc của Gia Vực I đã nhân thấy một khẩu tiểu liên MAT-49 rỉ sét. Nó nằm sâu 0.9-1.2 m ở bờ một rảnh nước sâu 1.5-1.8 m (it was located about 3-4 foot down on the side of a 5-6 foot gully). Tôi luôn thắc mắc làm thế nào mà nó lại ở đấy và lịch sử của nó. Tôi đã biết Gia Vực từng là một đồn Pháp, nhưng tôi đã ko ý thức rõ ràng mức độ hoạt động của VM tại khu này. Cảm ơn trung sĩ nhất Ron Knight.

Tên của các địa điểm. 



Liên quan đến tên và địa điểm (name and place), đặc biệt trong giai đoạn đầu của chiến tranh, rất ít bản đồ và vài tên được ghi chép theo phiên âm đễ hiểu bởi người Pháp. Trên bản đồ Mỹ của thập niên 1960, cũng làng đó nhưng được viết khác đi khiến khó mà tìm dấu vết chúng.
====
THÔNG TIN THÊM VỀ SÁCH JUNGLE MISSION R. RIESEN.
TIỀN ĐỒN KON- PLONG: khoảng 60 dặm đông bắc của Kontum và tính tới 1946 là tiền đồn xa nhứt của Pháp ở cao nguyên Kontum. Nó được xây ở giao điểm của các thung lũng của Kontum và núi dẫn tới Sơn Hà và Ba Tơ, xa lộ tới Lào, Cambodia, Bắc VN và những khu ven biển.
Năm 1946, đồn được giữ bởi một đ.đ. lính Thượng, từ 1946-48, đồn này gặp khó khăn khi Việt Minh cố gắng chiếm đồn, vì nó là trở ngại cho các hoạt động quân sự và chính trị của họ.
Năm 1948, quân Pháp đã chuyển từ chiến thuật phòng ngự sang tấn công, với những đột kích vào sâu trong các khu vực do VM kiểm soát. Đồn này năm 1948 có ba SQ, 15 HSQ người Âu châu, 150 biệt kích người bản xứ (indigenuous partisan commando) và 120 lính chính qui người bản xứ (regular native). Liên lạc với Kontum mỗi tháng một lần bằng công-voa. Đ.u. Pierre, đồn trưởng, tiến hành công tác dân sự vụ và lập một chợ để trao đổi hàng hóa -- nơi mà các bộ lạc xa xôi ở phía đông và tây của đồn gặp nhau để trao đổi hàng hóa và lương thực.
Từ bản đồ của ông, bạn có thể thấy R. Riesen đã đi tới Makra (Mangia), khoảng vài dặm nam của Gia Vực, và đi về phía bắc theo thung lũng Sông Re, do đó ông phải đi qua Gia Vực. Nên chú ý là một ít tên trên bản đồ của ông đã viết khác với tên dùng trên bản đồ 1960 của Mỹ.Tôi nghĩ lý do duy nhứt, như trong sách ông đã viết: ko có bản đồ cho khu vực này, ông đã ghi nhận và vẽ lại những địa điểm đã đi qua. Ông đã viết tên những địa điểm này dựa trên một ngôn ngữ khác với ngôn ngữ của ông. Tôi đã có được một bản đồ Đông Dương bằng lụa, mà tên một số làng đã viết khác với bản đồ 1960 của Mỹ!
Nguồn: J-L Delauve (Gia Vuc webmaster) hay Gia Vưc Tribute website (www. gia-vuc.com). 

Cập nhật: Với đam mê về khảo cổ, tôi đã viết bài này đã lâu, nhưng nay cập nhật sau khi đọc bài về trại Gia Vực của anh Trần Lý. Bài của tôi nói chi tiết về trại Gia Vực trong giai đoạn trước 1954. 
SJ ngày 31/8/2024.
Tài Trần

Friday, September 12, 2025

 SỰ SỤP ĐỔ CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA ĐÃ ĐƯỢC SẮP XẾP BỞI TRỜI ĐẤT

Khi Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu, do áp lực của phó tổng thống Trần văn Hương đã buộc lòng cách chức tư lịnh quân đoàn 2 của trung tướng Nguyễn văn Toàn, giao quyền này cho một người có một tiền định rất xấu (fatality) như tướng Phạm văn Phú . Theo tự điển bách khoa trên mạng hay wikipedia, ông Phú sanh ngày 16/10/1928 tại tỉnh Hà Đông.

Theo người Can-đê cổ đại, đã di cư vào vùng Lưỡng Hà khoảng thế kỷ thứ 9 trước Công Nguyên, mỗi chữ trong bảng mẩu tự có một trị số tương ứng; đó là chữ A bằng 1, B bằng 2, C bằng 3, D bằng 4, E bằng 5, F bằng 8, G bằng 3, H bằng 5, I bằng 1, J bằng 1, K bằng 2, L bằng 3, M bằng 4, N bằng 5, 0 bằng 7, P bằng 8, Q bằng 1, R bằng 2, S bằng 3, T bằng 4, U bằng 6, V bằng 6, W bằng 6, X bằng 5, Y bằng 1, và Z bằng 7

Dựa vào bảng trị số trên đây, người Can-đê là một trong các dân tộc đã đóng góp rất nhiều cho Lý Thuyết Số, mà người thời nay áp dụng để phân tách tên họ hay các biến cố lịch sử, v.v...

Thay thế các chữ trong tên họ của ông Phạm văn bằng trị số tương ứng, ta sẽ thấy: 

- PHẠM bằng 8 cộng 5 cộng 1 cộng 4 cộng 3 bằng 18; 18 bằng 1 cộng 8 bằng 9. Điều này cũng đúng với ai có họ PHẠM.

- VĂN bằng 6 cộng 1 cộng 5 bằng 12; 12 bằng 1 cộng 2 bằng 3. Điều này cũng đúng với ai có chữ lót là Văn. 

- PHÚ bằng 8 cộng 5 cộng 6 cộng 5 bằng 19;  19 bằng 1 cộng 9 bằng 10; 10 bằng 1 cộng 0 bằng 1. Điều này cũng đúng với ai có tên là Phú. 

Sau khi cộng 9 và 3 và 1, ta thấy tên họ đầy đủ của ông Phú bằng 13 mà ý nghĩa theo Lý thuyết Số là Sự tái sanh - Sự thay đổi (Regeneration - Change) 

a/ Số 13 không phải là xấu như nhiều người nghĩ. Người xưa nói rằng ai biết cách sử dụng số này sẽ có được quyền lực và sự phục tùng từ kẻ khác. 

b/ Số 13 dính liền đến quyền lực và nếu (quyền lực này) được dùng vào mục đích vị kỷ thì sẽ mang sự hủy diệt cho chính số đó. 

c/ Biểu tượng của số 13 là bộ xương, là thần chết, tay cầm lưỡi hái, đang tàn sát biết bao con người còn rất trẻ, đang chen lấn, giẫm đạp lên nhau, tìm cách thoát thân, trên một cánh đồng cỏ mới mọc. 

d/ Số nầy cũng cảnh báo về chuyện không ai ngờ được, lại xảy ra" (There is a warning of the unknown and the unexpected). Thích ứng để thay đổi nhẹ nhàng sẽ phát triển (bring out) sức mạnh của số 13, và giảm thiểu mọi tiềm năng của tiêu cực. 

e/ Số 13 củng là số của biến động đột ngột, để cho người ta có thể làm được điều hoàn toàn mới - mà trước đó chưa ai làm

f/ Số này dính liền với thiên tài - cũng như với các nhà thám hiểm - là số phá vỡ những gì có tính chính thống và là những khám phá trên mọi lãnh vực. 

Nếu bạn sanh ngày 13 - hay nếu tên của bạn bằng số 13 - bạn cần đọc cẩn thận phần của chương này liên quan đến số 4 và 8, bắt đầu ở trang 269. 

Dịch từ : Linda Goodman's Star Signs.

===

Ngoài số 13, ông Phú còn chịu tác động của số 16 vì ông sanh ngày 16/10/1928.  Đây là một số RẤT XẤU (số của tai họa tiền định  lạ lùng) mà ví dụ điển hình là cố Tổng Thống Mỹ Abraham Lincoln: ông này có tên cộng lại bằng 16 và cũng là Tổng Thống thứ 16 của Mỹ!

Ý Nghĩa Của Số 16Thành Quách Tan Vỡ - dựa theo sách Linda Goodman's Star Signs, trang 254-55.

Theo nguời Can-đê cổ đại thì số 16 đuợc biểu tuợng bởi hình ảnh “một Tòa Tháp bị Sét đánh, từ đó một nguời đang rơi xuống, với một Vuơng miện trên đầu”. Số này cảnh báo về một tai họa tiền định lạ lùng, cũng như sự nguy hiểm của các tai nạn và sự thất bại của những kế hoạch của nguời mang số đó. Nếu tên bằng 16, điều dĩ nhiên là khôn ngoan đổi tên để tránh tác động của nó. Nếu ngày sanh là ngày 16 của bất cứ tháng nào, sự thử thách của số 16 phải đuợc cẩn thận đáp ứng, để cho tác động có thể giảm nhẹ tới một mức không khắc nghiệt lắm. Để tránh khuynh huớng tiền định đầy khắc nghiệt này của ngày sanh là số 16, nguời (có ngày sanh là 16) này phải cố gắng lập kế hoạch truớc khi làm bất cứ việc gì, để chắc chắn rằng mọi khả năng của thất bại phải đuợc tiên liệu và phải đuợc né tránh hay đổi huớng bằng cách chú ý cẩn thận từng chi tiếtSố 16 cũng mang đến cùng với nó sự bắt buộc và trách nhiệm phải nghe theo tiếng nói từ bên trong của số 7, tiếng nói này sẽ luôn luôn cảnh báo về nguy hiểm thông qua những giấc mơ hoặc trực giác để tránh kịp thời. Không nên coi thuờng tiếng nói từ bên trong. Như tôi (tức bà Linda Goodman) truớc đây đã giải thích phần nào về sự kiện rằng tên “Abraham Lincoln” bằng số 16, rằng ông Lincoln đã đuợc cảnh báo nhiều lần về việc ám sát ông là có thể xảy ra thông qua những giấc mơ của ông . . . và cũng như bởi vài ông đồng bà bóng đuợc đưa vào Tòa Nhà Trắng bởi bà Mary Todd Lincoln. Ông đã coi thường những cảnh báo rõ ràng này, và đã từ chối thực hiện những biện pháp phòng ngừa cần thiết, vì vậy đã không thể tránh khỏi tai họa tiền định này. Nhưng điều này đã có thể tránh đuợc, và đây là điều quan trọng mà nguời có ngày sanh là 16 (như tướng Dương văn Minh -- người dịch) phải nhớ như sau:

Để giảm nhẹ khía cạnh tiêu cực của số 16, thay vì làm lãnh đạo cấp cao hay được nổi tiếng – họ nên tìm kiếm hạnh phúc bằng những cách khác.

Lincoln đã không làm như vậy, vì nghĩ rằng điều quan trọng là phải cố gắng thống nhứt đất nước hơn là hưởng thụ hạnh phúc của một cuộc sống riêng tư, mặc dù ông đã nhận chức Tổng thống với nhiều miễn cưỡng và nỗi buồn sâu thẳm.

(Dịch từ trang 254-255 của sách đã dẫn của bà chiêm tinh gia nổi tiếng nguời Mỹ Linda Goodman).


CẬP NHẬT: Theo ý nghĩa trên đây của số 16 thì nếu người nào có ngày sanh bằng 16 (như ông Phú), thì "để giảm nhẹ khía cạnh tiêu cực của số 16, thay vì làm lãnh đạo cấp cao hay được nổi tiếng – họ nên tìm kiếm hạnh phúc bằng những cách khác.


Thursday, September 11, 2025

 TÍNH TÌNH CỦA NHÓM SỐ 7

Nhóm số 7 là những ai có ngày sinh là 7, 16, và 25 tây của bất cứ tháng này. Điều này cũng áp dụng cho những ai có tên cộng lại bằng 7, 16, và 25.  

Số 7 rung động với sao Hải Vương. Số này tượng trưng cho tâm linh, sự nhạy cảm, thông cảm, và bí ẩn. 7 là số của ảo giác  và ảo tưởng, đôi khi là đánh lừa--nhưng cũng là số của chữa bịnh và phép lạ, niềm tin--những giấc mơ biến thành sự thật. 

Một người hay thực thể chịu ảnh hưởng bởi số 7 khi họ ra đời vào ngày 7, 16, hay 25 của bất cứ tháng nào. Người hay thực thể ra đời ngày 7 chỉ chịu tác động riêng biệt của số 7. Những ai ra đời ngày 16 hay 25, thì ngoài tác động của số 7, còn chịu thêm tác động của số 16 và 25, đối với cuộc đời của họ. Điều này cũng đúng với tên họ bằng các số 7, 16, và 25. 

===================================

Ý nghĩa của rung động của số 7

Định nghĩa sau đây của số 7 áp dụng cho người và thực thể. Người số 7 có khuynh hướng có những giấc mơ đáng chú ý. Đôi khi họ nói về những giấc mơ này--và đôi khi họ ko nói với ai hết. Nhưng họ có nhiều giấc mơ hơn phần lớn chúng ta. Một cách kín đáo, họ có thích thú mãnh liệt về những bí mật thuộc về bí truyền, thần thoại, phi thuyền không gian hay vật lạ bay trong không gian... và toàn bộ khu rừng của điều chưa biết. Họ thuờng có khả năng trực giác và tiên tri và phần nào đó sự hấp dẫn làm cho nguời khác cảm thấy dễ chịu/giảm đi sự nóng giận. Thuờng thuờng, sự xuất hiện đơn thuần của họ cũng có tác dụng làm cho nguời đang bị rối loạn cảm thấy dễ chịu. Sự rung động này của số 7 liên quan đến những ý tưởng kỳ lạ về tôn giáo, hay ko thích đi theo con đường đã có người đi, và một khuynh hướng chấp nhận những tin tưởng chính trị độc nhứt và phần nào ko chính thống. Cũng ko hiếm khi một người số 7 khám phá, đã tìm thấy, hay tin tưởng một quan điểm tôn giáo mới.

Nguời số 7 hoặc là sẽ du lịch rất nhiều vào một thời gian nào đó trong cuộc đời hay là đọc rất nhiều sách về những dân tộc và đất nuớc xa lạ. Nhiều người ảnh hưởng bởi số 7 thu hút mạnh mẽ bởi biển cả và vào một lúc nào đó có liên quan với thuyền buồm, thể thao nước, hay Hải quân... Họ có khuynh hướng lo âu về tương lai, do đó tại sao người số 7 cần biết họ có nền tảng về an toàn tài chánh nơi nào đó trong bối cảnh, để cho làn sóng của định mạng ko quét sạch. 

Tuy vậy, họ quan tâm rất ít về sở hữu vật chất hoặc tích lũy nhiều của cải. Người số 7 có thể kiếm nhiều tiền qua những ý tưởng độc đáo, nhưng họ có thể đóng góp lớn lao cho việc từ thiện. Khi họ hướng tới nghệ thuật, họ trở thành vũ công, ca sĩ, thi sĩ, văn sĩ, tài tử giỏi. 

Trong cách yên tĩnh/trầm lặng của riêng họ, người ảnh hưởng bởi số 7 có những tham vọng mà họ ko thảo luận với kẻ khác, và những tham vọng này luôn luôn nhuộm quan điểm triết học. 

Họ ban ân/giúp đỡ cho kẻ khác với thiện ý xuất phát từ sự thấu hiểu về tình cảm của họ truớc nỗi đau khổ của kẻ khác, đó là lý do các bạn bè, bà con, đồng nghiệp trút bỏ gánh nặng của những rắc rối của họ xuống người số 7. 

Có một khuynh hướng mạnh mẽ nghiêng về riêng tư ở người số 7, và những người này thích giữ kín những vấn đề của họ. Họ co người lại trước những câu hỏi bươi móc, và có sự kinh sợ trước bất cứ những gì mà họ xem là can thiệp vào riêng tư của họ. 

Cách xử thế tinh tế, khí chất nghệ sĩ, và bản tính nhạy cảm tạo nên bản sắc của số 7, và bạn đừng để những người này đánh lừa bạn với bản tính đôi khi trầm mặc của họ. . . bạn sẽ ngạc nhiên nếu bạn biết tất cả những ý nghĩ lạ lùng trong đầu họ khi bạn đang giao tiếp với họ. Nếu bạn có thể tâng bốc hay nịnh hót họ để nói về điều họ đang nghĩ, bạn ko những ngạc nhiên mà còn mê hoặc khi bạn biết những bí mật của thế giới sao Hải Vương của họ. Nhưng người số 7 phải tìm thấy bạn đáng tin tưởng trước khi họ chia xẻ những chiêm nghiệm nội tâm này. . . và bạn sẽ phải có được tin tưởng này bằng cách chứng tỏ rằng bạn ko thành kiến.

Tạm dịch từ trang 188-189 của quyển Linda Goodman's Star Signs. 

Cập nhật ngày 11/9/2025.