Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh – “con rối” của Huệ Chi, Xuân Diện
Thật buồn cho một đồng chí lão thành cách mạng. Chẳng
 thể tưởng được, từng là thiếu tướng, đại sứ… lại có ngày thành hàng độc
 của nhóm “nhân sỹ” Xuân Diện, Huệ Chi. Họ đang khai thác triệt để vị 
tướng 96 tuổi này dưới cái mác “yêu nước”, làm công cụ bảo trợ cho các 
mưu đồ chính trị cho họ.
Trong chiến dịch “bảo vệ” Cù Huy Hà Vũ, cụ Vĩnh trở 
thành người xông xáo với cả tá bài viết, trả lời phỏng vấn, viết tay… để
 nhằm bao biện cho “người bảo trợ pháp lý” của trang mạng ông Huệ Chi. 
Từ đó, cụ Vĩnh trở thành ngọn cờ các “nhân sỹ” nọ giương lên thách thức 
dư luận, đối lập với chính quyền, vận động một số cụ lão thành, tướng tá
 nghỉ hưu ký tên vào đơn kiến nghị của nhóm ông Chi đòi trả tự do cho Vũ
 và cả tá các thư kiến nghị có nội dung góp ý thì ít nhưng phá bĩnh thì 
nhiều. Tên của cụ Vĩnh, tất nhiên được nhóm ông Chi bệ lên hàng đầu làm 
“mồi nhử” cho những ai thích thể hiện “lòng yêu nước” gắn với thương 
hiệu “lão thành cách mạng” Việt Nam.
Bất cứ có sự kiện gì nóng sốt, nhà Chi, nhà Diện đều 
khôn ngoan gí tên cụ, mớm lời cụ diễu võ dương oai cho các chiến dịch mà
 mục tiêu không ngoài nã pháo hủy hoại niềm tin, reo giắc [sic!] nghi 
ngờ về khả năng lãnh đạo đất nước của Đảng, khả năng tồn tại của chế độ 
mà chính lớp người cụ đã đổ bao xương máu dựng lên. Trên trang nhà Diện,
 sau mỗi “lời vàng ý ngọc” của cụ là đám ruồi bu tha hồ ca tụng, tâng 
bốc cụ như thánh hiền. Chắc chắn nhà Diện và nhà Chi chẳng đời nào cho 
cụ biết được là mỗi bài về cụ trên các trang mạng của họ là được hệ 
thống “tiêm kích” ở hải ngoại đem cụ ra làm “bằng chứng sống” cho “cuộc 
đấu tranh chính nghĩa” của đội quân Việt Nam Cộng hòa chưa từ bỏ mưu đồ 
phục quốc. Tởm nhất là ngay trong việc tôn vinh “người đẹp biểu tình”, 
“người phụ nữ của năm”,… bằng các thương hiệu mỹ miều nhất cho madam xã 
hội đen Bùi Thị Minh Hằng, cụ Vĩnh cũng được trưng dụng đắc lực. Cụ thí 
“lòng yêu nước” của cụ làm vật đảm bảo rằng Hằng cũng yêu nước “nồng 
nàn” như cụ; cụ chẳng ngại đường xa đêm tối đến làm “khách danh dự” 
trong bữa tiệc vinh danh Hằng của nhóm “nhân sỹ” nhà Diện trong dịp 8/3 
vừa qua…
Có vẻ như mục tiêu quan trọng nhất là nhóm này TRIỆT 
ĐỂ KHAI THÁC cụ Vĩnh khoét sâu mối hận thù hai dân tộc Trung Việt thực 
hiện ý đồ Việt Nam phải trở thành thành đồng minh chiến lược về quân sự 
với Mỹ (như thời Việt Nam Cộng hòa?) giống như các tuyên bố của Cù Huy 
Hà Vũ với đài VOA chăng? Nhà Chi, nhà Diện khi “khai thác” được bất cứ 
cái gì động chạm đến mỗi quan hệ này đều dùng cụ làm “phát ngôn” khởi 
xướng cho vụ việc. Đại loại VN không “kỉ niệm” gì ngày 17/2 – sự kiện 
Trung Quốc đem quân nã các tỉnh biên giới phía BẮc, cụ Vĩnh được trưng 
dụng, lên án lãnh đạo Đảng, Nhà nước hèn nhát, nhu nhược vì không dám 
thể hiện sự bình đẳng với Trung Quốc bằng cách khơi lại quá khứ hiềm 
khích 2 dân tộc! Nếu cứ áp dụng tiêu chí này thì quanh năm Việt Nam có 
vô khối các ngày ghi dấu “hận thù” với Trung Quốc khi đã có cả bề dày 
nghìn năm Bắc thuộc, hàng trăm cuộc chiến xâm lược lớn nhỏ. Quan hệ với 
cái anh láng giếng to tổ bố, lúc nào cũng hằm hè nuốt Việt Nam mà cụ cứ 
hô hào phải “bình đẳng”, ăn miếng trả miếng thì khó cho con cháu cụ quá.
 Để được anh bạn khủng này xem như “bình đẳng” trong giao tế là chật vật
 với mấy anh ngoại giao ngành cụ lắm lắm rồi, đào đâu ra bình đẳng theo 
đúng nghĩa bây giờ. Hèn gì quan hệ Việt Trung thời cụ làm đại sứ “căng” 
như dây đàn. Sao cụ không học được cách bang giao của cụ Hồ với anh bạn 
Khổng này nhỉ, tư tưởng “hòa” luôn phải đặt lên hàng đầu. Tất nhiên là 
“hòa” để bảo vệ lợi ích của ta chứ không phải là “hòa” là “thiệt thòi”.
Chẳng nghe cụ Vĩnh kể về “thành tích” bảo vệ ta, đối 
phó với Trung Quốc thời cụ làm Đại sứ cả chục năm bên đó cả, Được biết, 
một số người trong ngành này và tướng tá đồng sự với cụ tâm sự, hồi đó 
cụ cho việc đi sứ bên đó ngang với đi đày nên cụ Vĩnh cũng bất mãn lắm 
lắm. Cụ luôn cho rằng đồng đội cụ bên nhà yên ấm, quyền cao chức trọng, 
hưởng thụ vinh hoa, còn cụ thì bị đẩy ra “chiến tuyến”. Nhiều lần cụ đòi
 về mà chẳng được. Thế nên cũng dễ hiểu sao mang danh từng là Đại sứ mà 
cụ phát biểu chẳng có tí chính trị hay ngoại giao cho xứng tầm gì sất, 
cứ với sách lược thẳng băng đó đối phó với anh Tàu thâm hiểm thì chắc 
chẳng mấy, cụ đem đất nước ta ra biển khơi cũng nên. Nguyên lãnh đạo kỳ 
cựu ngành ngoại giao, không thể nói cụ Vĩnh không tường chuyện nghi lễ 
bang giao với nước lớn, đòi cho được sự trọng thị, bình đẳng trong giao 
tế là những mặc cả, đấu trí cực kỳ chật vật của bộ phận “hậu cần” dọn 
dẹp cả năm tháng trước mỗi sự vụ, ăn thua nhau từng cử chỉ, chứ đâu dễ 
dàng gì.
Tiếc rằng, cụ Vĩnh đã thành con rối cho sự mơ hão của
 đám nhân sỹ tưởng bở bám váy Mỹ, chẳng biết đến chính quyền VNCH khi 
xưa cũng từng bị Mỹ bán rẻ ra sao khi “lợi ích” của Mỹ không đạt được.
Có anh Trung tướng, Tư lệnh quân khu kém cụ Vĩnh ít 
tuổi chia sẻ với tôi rằng, cụ Vĩnh từng vận động anh ký tá đơn thư kiến 
nghị, hay tham gia nhóm nọ nhóm kia, nhưng anh chẳng ngại nói thắng, tôi
 tham gia CLB Thăng Long rồi – đó là diễn đàn chất lượng, sôi động của 
cán bộ nghỉ hưu, lão thành cách mạng góp ý, bàn thảo mọi chủ trương, 
chính sách lớn của Đảng, Nhà nước, được các đồng chí trong Bộ Chính trị 
đặc biệt quan tâm, thường xuyên gặp, lắng nghe. Nếu có kiến nghị gì, 
chúng tôi bàn thảo kỹ lưỡng, rồi gửi văn bản thẳng tới các đồng chí 
trong Bộ Chính trị, Ban Bí thư, chứ đâu cần hội nhóm nào nữa. Anh buồn 
bã nói, chỉ tiếc cho những người như tướng Vĩnh và một số anh em đã lớn 
tuổi thiếu minh mẫn.Với vị tướng Võ Nguyên Giáp, tôi chắc chắn là bị 
ngụy tạo, bởi một người bản lĩnh, dù có bị làm Phó Thủ tướng phụ trách 
mảng KHHGD, mà ông còn hy sinh vì đại cục, nói chi đến lúc trăm tuổi. 
Còn nếu cụ Giáp có bất đồng về việc phá nhà Quốc hội, dự án bauxite thì 
chẳng nhẽ cụ không gọi thẳng, nói thẳng với các đồng chí trong Bộ Chính 
trị, đâu cần phải ký tá đơn thư để cho cái nhóm tự gọi mình “nhân sỹ trí
 thức” được cớ phá hoại nội bộ.
Kết thúc bài viết này, tôi không thể quên được những 
tâm sự của anh, với tuyệt đại những cựu chiến binh như mình, dù đã đến 
tuổi gần đất xa trời đều tự hào mình là lính cụ Hồ. Có những người con 
cháu phải dìu từng bước vẫn không bỏ các cuộc gặp mặt đồng đội, họ gặp 
nhau để động viên nhau giữ bản chất người lính cụ Hồ. Với những ai còn 
minh mẫn thì đóng góp được gì cho con cháu thì làm, tuyệt nhiên, đừng tự
 đề cao mình quá hoặc vì một số bức xúc xuất phát quyền lợi cá nhân mà 
gây hại cho đất nước, con số đó rất ít và thật đáng tiếc cho họ.
Nguyễn Biên Cương
