Pages

 TRẺ CON TÂY PHƯƠNG ĐÃ HỌC TÁNH TỰ LẬP NGAY TỪ NHỎ.




Một ông quen tôi về VN cưới vợ. Hai người rất hợp ý nhau và bà này sau đó xách 2 va-li theo ông sang Mỹ. (Bà này có 1 đứa con trai riêng với chồng trước).
Sau khi qua Mỹ 1 thời gian, bà làm đơn bảo lãnh con qua (vì lúc cưới nhau thằng nhỏ trên 18). Vì thằng này ở chung nhà và bả lo lắng cho thằng này quá độ nên hai vợ chồng gây gổ thường xuyên, đến độ ông này làm đơn ly dị (dù ổng rất yêu bả--như ổng nói với tôi).
Văn hóa VN khác văn hóa Mỹ: ở Mỹ, đẻ con ra, khi đứa bé KHOẢNG HAI THÁNG TUỔI đã ngủ riêng phòng kế bên (có gắn camera để theo dỏi, nửa đêm nó khóc đòi bú thì mẹ nó chạy sang cho nó bú sửa bình). Do vậy, tình cảm giữa cha mẹ với con cái ko khắn khít như người VN. Ko như người Việt chúng ta, con cái trên 18 tuổi, cha mẹ vẫn còn lo lắng. Ở Mỹ đủ 18 tuổi, trai cũng như gái, chúng "bay ra khỏi nhà", vì họ tập cho trẻ em TỰ LẬP NGAY TỪ NHỎ.
Ở Mỹ, khi nghỉ hè, trẻ em dưới 18 tuổi có thể đi làm trong CH MacDonald's, v.v... để kiếm tiền. Chúng có thể đến thư viện để làm việc; tiền đó chúng giữ.
Còn ở tuổi trên dưới 10 tuổi, cuối tuần chúng có thể mở 1 "cửa hàng" ở lề đường trước nhà, bán nước giải khát. Hay đến nhà hàng xóm phụ việc, v.v...
Tóm lại, trẻ em được học TÁNH TỰ LẬP NGAY TỪ NHỎ. Cũng vì văn hóa này, nên ko có chuyện "cha truyền con nối" như bên KPC hay xứ Đông Lào chẳng hạn. Trong chiến tranh VN, tổng TL Pháp ở Đông Dương là Jean de Lattre de Tassigny, có con trai là thiếu úy đóng ở Ninh Bình. Sau khi y tử trận làm ông rất đau khổ. Văn hóa VN (quốc gia và CS) có chấp nhận con 1 ông tướng ra chiến trường ko?
Ảnh1: Tướng de Lattre gắn lon cho con là thiếu úy Bernard.
"Tuy nhiên, Bernard đã chết trong trận Nam Định vào cuối tháng 5/1951. Ông đã vâng lịnh cha là giữ THÀNH PHỐ NÀY BẰNG MỌI GIÁ chống lại ba sđ Việt Minh. Sau ba tuần đánh nhau, quân Pháp thắng vì đã chận đứng cuộc tấn công của Giáp tại Châu thổ Sông Hồng -- Dịch từ Wikipedia".
(However, Bernard was killed in action in the Battle for Nam Định, in late May 1951. He had obeyed his father's orders to hold the town at all costs against three Việt Minh divisions. After three weeks of battle the French victory halted Giap's offensive in the Red River Delta.[84]).
TB. Được biết lúc đó de Lattre là tướng 5 sao, đang là tổng tham mưu trưởng QĐ Pháp, trước khi sang VN, xem hình 2.

 NHỜ SỐNG TRONG HANG ĐỘNG, MỘT CỰU BINH MỸ ĐÃ HẾT CHÁN ĐỜI

Những năm sau này, Gary đã trở lại hang động vài lần, đôi khi với bạn bè. Gary mô tả sự hoang dã và hiểm trở của núi rừng là người thày -- đã dạy ông cách sống.

Người được trao tặng Anh dũng Bội tinh Gary Beikirch ngày nay. Sau khi rời hang động, ông đã trở lại đại học SUNY-Brockport, cuối cùng đạt bằng cấp tiến sĩ về tư vấn giáo dục. Ông đã làm việc hăng say trong 33 năm trong các trường công. Các học sinh trìu mến đặt tên cho ông là "Mr. B."

Gary đã nói "Quân đội sẽ làm bạn chết hay làm bạn trở thành người tốt. Bạn phải quyết định". Ông đã nhập ngũ. Ảnh chụp ngày mãn khóa huấn luyện, chờ ngày đi đv.

Ảnh chụp vài ngày trước khi người lính LLĐB này, trước khi rời Mỹ đi VN. Là 1 y tá, ông là chuyên viên bậc 4 thuộc đ.đ. B liên đoàn 5 LLĐB Mỹ. Sau này ông trở thành trung sĩ.

Không ảnh của Trại A-245 Dak Seang. Sân bay dọc theo phía bắc của trại DSCĐ. Các hàng rào kẽm gai và kẽm gai thả rối bao quanh trại.  

Gary, hàng đầu đội nón với các đồng đội LLĐB và các chiến sĩ Thượng. Họ trở thành bạn thân và chiến hữu.

Trẻ em Thượng tại Cao nguyên Trung phần. Kẻ thù coi người Thượng là sắc dân thấp kém, đáng bị tiêu diệt. Đây là những người mà Gary phải bảo vệ.

Các ảnh đăng trên báo Stars & Stripes của quân đội Mỹ, giống như báo Tiền Tuyến thời VNCH, mô tả Dak Seang bị bao vây, dẫn đến 1 trận đánh ác liệt kéo dài 38 ngày. Dù bị hỏa lực và quân số áp đảo, trại ko bị thất thủ.


NẾU có một điều ko thay đổi trong đời nay, đó là thất vọng do những kế hoạch hay dự định bị thay đổi. Nhưng nhìn chung, điều đó có thể ko phải là điều tệ hại đối với tâm lý của 1 người, theo Gary Beikirch 72 tuổi, một cựu y tá xuất sắc của LLĐB Mỹ, hiện sống gần Rochester bang New York.

Beikirch đã học những bài học quan trọng từ 1 thời gian sống cách ly mà ông tự áp đặt cho mình sau khi về nước từ Chiến tranh VN.

Ngày nay, trong khi mọi người trên thế giới vật lộn với những mất mát và những ko điều chắc chắn, những bài học mà Beikirch đã học thì quan trọng chưa từng thấy.  

Beikirch bị thương 3 lần trong 1 trận đánh lớn tại vùng Cao nguyên Trung phần VN. Ngày 1/4/1970, ông và khoảng 400 lính Thượng và 12 lính Mũ Nâu đã địch tấn công dữ dội khi cố gắng bảo vệ 2.300 phụ nữ và trẻ em bên trong 1 làng nhỏ có tên Dak Seang.

Khoảng 10 ngàn kẻ thù đã bao vây làng trong ý định xóa tên làng khỏi bản đồ. Lính Mũ Xanh và lính Thượng đã đánh trả với tất cả những gì họ có -- họ đã 1 chống lại 24.

Bên trong làng, việc tàn sát rất khủng khiếp. Các người lính bị trúng đạn và chết--phụ nữ và trẻ em cũng như vậy.

Beikirch trúng đạn 3 lần ở bụng, ở hông, và lưng, và tê liệt từ thắt lưng trở xuống. Cuộc đời quân ngũ của ông coi như đã xong. Dù người y tá nằm trên vũng máu, ông vẫn biết rằng ông còn nhiều việc để làm. Trong khi trận chiến ác liệt, ông gọi hai người Thượng đến và ra lịnh cho họ khiêng ông.

Trong nhiều giờ, dưới hỏa lực địch, Beikirch đã được nhiều người thay phiên khiêng ông trong lúc ông tiếp tục công việc của mình, là chăm sóc kẻ bị thương, hay giúp bất cứ ai mà ông gặp. 

Vì những hành động liều mình xả thân  và vượt quá nhiệm vụ của mình, Beikirch sau này đã được trao tặng Anh dũng Bội tinh, huy chương quân sự cao quý nhất của nước Mỹ.

Bạn đã có thể nghĩ rằng khi ông về nước, Beikirch đã được đón tiếp như là 1 anh hùng, khi diển hành dưới rừng hoa giấy rắc từ nhà phố hai bên. Nhưng cũng như nhiều quân nhân cùng 1 thế hệ, ông đã ko được như vậy.   

Sau khi được tải thương khỏi chiến trường đến nhiều bịnh viện và bay về nước Mỹ, cuối cùng Beikirch đã lành bịnh và tập đi lại. Nhưng trong đầu ông vẫn còn thương tổn vì những khủng khiếp nơi chiến trường.

Nhưng chấn thương này lại còn gia tăng khi ông trở lại đại học. Ông đã bị sỉ nhục (call names), xô đẩy trong hành lang, bị phun nước miếng, và quấy rối chỉ vì ông là một cựu chiến binh. 

Do vậy ông theo lời khuyên của triết gia Henry David Thoreau. (Nói thêm: Triết lý của Thoreau nhấn mạnh chủ nghĩa cá nhân, sự giản dị và mối liên hệ sâu sắc với thiên nhiên. Ông tin vào cuộc sống có chủ đích, ưu tiên trải nghiệm cá nhân và trực giác hơn là các chuẩn mực xã hội và của cải vật chất. Triết lý của Thoreau, bắt nguồn từ Chủ nghĩa Siêu việt, khuyến khích con người tìm kiếm ý nghĩa và mục đích tâm linh thông qua thiên nhiên và chống lại sự rập khuôn -- ND).

Với thất vọng ngày càng gia tăng và đang đe dọa phá vỡ tình trạng tinh thần mong manh (tenuous) của mình, Beikirch quyết định "xa lánh" xã hội. 

Ông lấy 1 quyển sổ tay và đàn ghi-ta và đi thật xa vào vùng đá núi hiểm trở, nhiều cây ở phía bắc của rặng núi Appalachian, xem hình.


Ở đây, trong 18 tháng, ông đã sống 1 cái hang. Vâng, bạn ko đọc sai. Bên trong sự ẩn dật ở vùng núi non mà ông tự áp đặt, Beikirch trải qua 2 mùa đông lạnh lẻo.

Ông tắm suối, ăn khẩu phần của quân đội, và nói chuyện với bức tường của hang đá về những đau khổ trong con người ông. Đó là xa lánh xã hội thuộc loại hiếm nhất.

Nói rõ hơn, thất vọng của Beikirch xuất phát từ những đối xử của người dân -- đã ko hiểu hay tôn trọng những đóng góp của ông trong chiến tranh, chứ ko phải những cơ hội bị mất do ông xa lánh xã hội.

Nhưng giải pháp để vượt qua nỗi thất vọng cuối cùng đã xuất hiện nhờ sự thay đổi các dự định đầy triệt để của ông. Bằng cách tránh xa mọi người, hủy bỏ cuộc sống như ông đã biết và nhốt mình bên trong hang động, ông đã trở thành người mà ông đáng lẽ phải trở thành.

Mục tiêu của ông được làm rõ. Tầm nhìn và quan điểm của ông đã được tái định hình. Điều tương tự cũng có thể đúng với chúng ta, Bieirch nói hôm nay. Sự thất vọng có thể là 1 giáo sư, dạy cho chúng ta những bài học quý giá nhất của cuộc sống.

Chẳng hạn, cuối mùa thu đó trong thời gian sống trong hang, Beikirch đi bộ tới đỉnh Núi Adams. Đường mòn trơn trợt.

Tuyết đầu mùa gần như làm đông lạnh những ngón tay mang vớ của ông. ở những nơi dốc đứng, ông cần trèo bằng tay lên những tảng đá và beikirch đã nguyền rủa những chướng ngại này. Những tảng đá lạnh lẻo, chắc chắn là 1 trở ngại (impedient) cho bước tiến của ông. 

Cuối cùng ông đã tới đỉnh. Khi nhìn xuống đường mòn ở bên dưới, ông thấy làm thế nào những thách đố mà ông nguyền rủa đã giúp ông thành công.

 

how to restore a text apfter you accidentally delete, blogspot - Search